Sau khi về đến nhà thuê, Lý Tuyết Minh liền hất tay của Triệu Lăng Tiêu ra.
“Triệu Lăng Tiêu, nói đi! Rốt cuộc một triệu tệ này là sao?”, biểu cảm trên mặt Lý Tuyết Minh lạnh như băng, trợn mắt nhìn thẳng Triệu Lăng Tiêu hỏi.
Triệu Lăng Tiêu đầu tiên đi đến phòng của Diệp Tử ngó một cái, thấy Diệp Tử đã ngủ rồi. Lúc này mới nhón chân nhẹ nhàng quay trở lại bên cạnh Lý Tuyết Minh, cười hì hì nói: “Vợ à, anh tìm được việc rồi. Không lâu trước đây anh quen một ông chủ lớn, làm tài xế riêng cho ông ấy, tiền này chính là tiền mà ông ấy cho anh mượn”.
“Anh mới đến chỗ người ta làm việc, mà người ta đã cho anh mượn một triệu tệ? Anh coi em là đồ ngốc à?”
“Em xem đây là giấy nợ mà anh copy lại này!”
Triệu Lăng Tiêu lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn đưa lên trước mặt Lý Tuyết Minh cho cô xem.
Lý Tuyết Minh cầm lấy tờ giấy nợ, chỉ thấy bên trên viết: “Nay Triệu Lăng Tiêu mượn một triệu tệ, trả dần trong vòng mười năm, mỗi năm trả một trăm nghìn tệ. Nếu như không trả được nợ thì trừ vào lương của Triệu Lăng Tiêu, thời hạn trừ lương đến năm 2030. Người mượn tiền, Triệu Lăng Tiêu”.
Nhìn tờ giấy nợ của Triệu Lăng Tiêu, Lý Tuyết Minh coi như đã hiểu rõ được ngọn ngành. Có vẻ như ông chủ kia đã ứng trước lương mười năm cho Triệu Lăng Tiêu.
Có bằng chứng cụ thể, mặc dù trong lòng Lý Tuyết Minh vẫn còn ngờ ngợ, nhưng rốt cuộc thì cô cũng đã có thể yên tâm mà nhận một triệu tệ này.
Triệu Lăng Tiêu giả bộ đáng thương ôm lấy eo nhỏ của Lý Tuyết Minh, dẹt miệng than khổ: “Minh Minh, lương mười năm của anh đã bị trừ hết rồi, sau này anh phải nhờ em nuôi anh đó".
“Hừ! Đồ bỏ đi nhà anh cuối cùng cũng có chút đất dụng võ rồi. Em nuôi anh lâu như vậy, cũng không ngại nuôi anh thêm mười năm. Nhưng mà, em hy vọng anh có ý chí tiến thủ một chút. Sau này đừng có lại dậm chân tại chỗ, biếng nhác ngại việc nữa! Chồng của Lý Tuyết Minh em, hy vọng sẽ là một người đàn ông đường đường chính chính, chứ không phải là người khiến người khác khinh rẻ. Nếu như anh còn giống như lúc trước nằm dài chờ ăn thì em cũng không ngại suy nghĩ đến việc ly hôn đâu”.
“Nhưng mà ông nội bảo chúng ta phải sống với nhau cho tốt, phải ở với nhau đến già mà”, Triệu Lăng Tiêu bê ông nội của Lý Tuyết Minh ra làm lá chẳn.
“Anh đừng có lấy ông nội ra để chèn ép em. Là Lý Tuyết Minh em sống với anh cả đời, chứ không phải ông nội. Còn nữa, trước đó anh nói có một khách hàng lớn muốn giới thiệu cho em, là thật sao?”
Ánh mắt của Lý Tuyết Minh đầy vẻ mong chờ, nếu thật là như thế, đồ bỏ đi Triệu Lăng Tiêu này đã phát huy hết tác dụng của đồ bỏ đi rồi.
“Đương nhiên là thật. Em nghe nói qua tập đoàn Khiếu Thiên chưa? Việc thiết kế bao bì thực phẩm của Tập đoàn
Khiếu Thiên đã chuẩn bị giao cho em làm rồi”.
“Tập đoàn Khiếu Thiên?”
Lý Tuyết Minh trợn tròn hai mắt, không dám tin vào đôi tai của mình. Vội vàng nói: “Em đương nhiên đã từng nghe tên tập đoàn Khiếu Thiên, đó là một công ty tập đoàn lớn nhất của thành phố Lâm Giang mình. Trước đây em đã từng làm rất nhiều công việc, nhưng đều chưa từng hợp tác với tập đoàn Khiếu Thiên. Ông chủ kia của anh rốt cuộc là ai vậy? Sao lại lợi hại như thế”.
Triệu Lăng Tiêu nhún nhún vai, nói: “Ông chủ lớn chính là ông chủ lớn thôi! Anh chỉ biết ông ấy họ Trần. Nhưng cụ thể tên là gì thì anh thực sự không biết”.
“Họ Trần? Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc khoảng sáu mươi tuổi?”, Triệu Lăng Tiêu đáp lời như thật.
Lý Tuyết Minh buột miệng thốt lên: “A! Ông chủ lớn của anh chẳng lẽ là ông ấy?”
“Ai?”
“Trần Thiên Hà người giàu số một của thành phố Lâm Giang á!”
Ngày tiếp theo, Triệu Lăng Tiêu như thường lệ đưa con gái đi mẫu giáo.
Giáo viên lớp mầm của Tiểu Diệp Tử tên là Tô Lâm, là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp mới tốt nghiệp trường sư phạm. Tô Lâm cao khoảng 1m65, tóc buộc đuôi ngựa, lúc cười lộ ra chiếc răng khểnh xinh xinh đáng yêu.
Tô Lâm nhìn thấy Diệp Tử đến lớp, trong đôi mắt ánh lên nét ngạc nhiên lẫn vui mừng, nói với Triệu Lăng Tiêu: “Ba Diệp Tử! Anh không phải nói là sẽ cho bé chuyển trường sao?”
“Không chuyển nữa! Vẫn để Diệp Tử học tiếp ở trường của các cô thôi”.
Trước đó, Triệu Lăng Tiêu nói với Tô Lâm chuyện “chuyển trường' của con gái chẳng qua chỉ là cái cớ. Nếu như công ty của vợ Lý Tuyết Minh phá sản, thì đừng nói tiền học' của con gái, đến cả việc sinh hoạt hàng ngày cũng là vấn đề.
Tô Lâm vươn tay ra vuốt nhẹ lên gương mặt của Tiểu Diệp Tử, mỉm cười chân thành và vui vẻ nói: “Vậy tốt quá! Tôi thích
nhất Tiểu Diệp Tử của nhà anh chị đó”.
“Cô giáo Tô, con cũng thích cô!”, Tiểu Diệp Tử cười ngọt ngào, nằm lấy bàn tay của Tô Lâm.
Triệu Lăng Tiêu cũng mỉm cười nói với Tô Lâm: “Cô giáo. Tô, vậy Diệp Tử giao cho cô nhé”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!