Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Kỳ Quái - Đế Vương Lột Xác - Giang Hải



Triệu Thái Nhiên giống như bị điên vậy, mặt mũi cực kỳ hung ác, gào thét cuồng loạn.
“Ở đây, bất luận là ai, chỉ cần cắt được cái đầu của tên súc sinh này xuống, tôi sẽ cho một trăm triệu, không…… 1 tỷ!”
Tại đó, không ít người đã động lòng, tay chầm chậm sờ tới vũ khí của mình.
Nhưng, không có một ai thật sự ra tay.

Thực lực của Nghiệp Gia lộ rõ rất là mạnh, đến ngay cả Húc Thiết cũng phải cẩn thận ứng phó, bọn họ xông lên, là chặt đầu người ta hay đưa đầu cho người ta chặt?
Nhếch mép, Nghiệp Gia cười chế nhạo.
Ngay lập tức đâm ra một kiếm, nhằm thẳng vào yết hầu của Triệu Thái Nhiên.
Nhát kiếm này, khí thế hùng tráng……
Húc Thiết nhấc kiếm lên và đánh bật ra.
Nhìn có vẻ hời hợt, thực ra bàn tay đã tê rần.
Kiếm của Nghiệp Gia dày nặng, còn kiếm của ông ta yêu cầu nhiều là kỹ thuật.
“Leng keng, leng keng,leng keng……”
Nghiệp Gia liên tiếp ra tay, kiếm sau lại nhanh hơn kiếm trước.
Còn Húc Thiết, lại không lùi về sau.
Vừa nãy những người xung quanh vẫn còn muốn ra tay đánh úp, thừa dịp mưu lợi để lấy được 1 tỷ đó.
Hai người giao đấu với nhau, khó phân thắng bại, bọn họ mới phát hiện, đẳng cấp đối kháng này, bọn họ căn bản không có khả năng nhúng tay.
Không có bất kỳ thăm dò nào, hai người cứ đánh qua đánh lại, mỗi nhát kiếm đều sát khí ngút trời.
Nghiệp Gia đột nhiên đổi chiêu vòng qua Húc Thiết, xoay người, đâm thẳng một kiếm vào Triệu Thái Nhiên.
Ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ khiến cho người vừa nhìn thấy đều vô cùng sợ hãi.
Không thèm chú ý tất cả, trong mắt chỉ có mục tiêu duy nhất, không có gì so sánh được nỗi sợ hãi của Triệu Thái Nhiên.
Nghiệp Gia coi thường không chỉ mạng của Triệu Thái Nhiên, còn có, mạng của anh ta.
"Xoẹt…..."
"Phịch…..."
Húc Thiết một kiếm chém rách cánh tay của Nghiệp Gia, sâu đến mức nhìn thấy xương.
Nhưng Nghiệp Gia vẫn không buông bỏ nhát kiếm này, Húc Thiết chỉ có thể nhanh chóng ra tay gắng gượng chống đỡ, bàn tay chút nữa thì rách ra.
Mũi kiếm có chút run rẩy, tay cầm kiếm của Húc Thiết có một chút mỏi rồi.
Húc Thiết chẳng lẽ thế suy sức yếu rồi ư?
Không, dựa vào thân thủ linh hoạt của Húc Thiết hoàn toàn có thể đấu không ngừng nghỉ, kiếm của ông ta, đường đi chính là đi ở sự khéo léo.

Nhưng, Nghiệp Gia không đợi nổi rồi, vì vậy đã dùng bí pháp nâng cao thực lực, đối với anh ta mà nói, gánh vác quá nặng.
Nói không chừng một lúc nào đó, anh ta sẽ đột nhiên phun máu mà chết.
“Không thể để ông ta tiếp tục kéo dài nữa, nếu như không giết được, vậy thì đi.”
Đây là cách nghĩ của Nghiệp Gia, hiệu quả tiêu cực của bí pháp đem đến càng ngày càng lớn, trong nháy mắt, ý thức xuất hiện đôi chút mơ hồ.
Không thể đợi được nữa.
Vung kiếm quay người bỏ đi.
Húc Thiết không đuổi theo, ông ta đang sợ, sợ Nghiệp Gia lại điệu hổ ly sơn, sau đó lại quay lại giết Triệu Thái Nhiên.
Nhưng, anh ta thật sự đi được sao?
Nếu như chỉ là Húc Thiết, Nghiệp Gia muốn đi thì chẳng ai có thể cản nổi anh ta.
“Anh này, anh có biết hôm nay anh đã phạm phải quy tắc gì không?”
Đột nhiên, một âm thanh kéo dài truyền đến.
Cách đó không xa, có một ông ta cụ già nhếch nhác đứng ở đó.
Nhìn ông cụ giống như người nhặt ve chai trên phố vậy, khắp người quần áo rách tả tơi.
Nhưng, cho dù một người như vậy, ở đó, lại không ai có một chút ý xem thường nào.
Bởi vì người này gọi ông Đại.
“Sao có thể như thế, ông Đại vậy mà đến đây……”
Có người quen biết ông Đại, ngạc nhiên lên tiếng.
Rất nhiều người không rõ, ai là ông Đại, người này? Một cụ già lếch thếch?
Ông Đại, Tô Đại.
Người nhà họ Lôi ở Tây Cảnh, ở phía Bắc, đại diện cho nhà họ Lôi.
"Ngay cả ông Đại mà anh cũng không biết à? Tôi nghĩ anh nên chết đi cho rồi."
"Cho dù không nhận ra vợ của mình, thì cũng phải nhận ra ông Đại, không thì một ngày nào đó đắc tội ông ấy, chết cũng không biết tại sao mình chết."
"Ông Đại là cổ võ giả.”
Nói ra từ cổ võ giả, những người xung quanh lập tức ngậm miệng lại, đồng thời hít một hơi lạnh.
Ân oán giữa Nghiệp Gia và nhà họ Triệu, sao lại liên lụy đến nhà họ Lôi, đó còn là cổ võ thế gia nữa.
“Lúc nãy ông Đại nói quy tắc? Quy tắc gì vậy?"
“Cái này thì anh lại không biết rồi, cổ võ giả, không được ra tay với võ giả, không thì cổ võ thế gia sẽ can thiệp vào.”
“Cũng giống như võ giả không thể tùy ý quyết định sống chết của võ biền bình thường.

Nếu như làm hỏng quy tắc, không ai quản thì tốt, nếu như có người quản, đánh chết anh cũng chỉ có thể tự trách mình đen đủi, sau khi việc xảy ra ai cũng không được truy cứu.”

“Võ giả nếu như có thể tùy ý ra tay, chỉ dựa vào một mình ông Đại thì có thể đánh một trăm người chúng ta.”
“Khụ khụ……”
Rất nhiều người không được tiếp xúc với cổ võ giả, càng không hiểu những quy tắc trong đó.
Nghiệp Gia có nghe qua những quy tắc đó, nhưng khi anh ta ra tay với nhà họ Triệu chưa từng quan tâm đến điều đó, một người muốn chết thì còn để ý đến những quy tắc đó làm gì.
“Quy tắc?” Nghiệp Gia cười gian ác: “Quy tắc là cái gì?”
Nghiệp Gia vẫn đứng nguyên vị trí, mặt mũi lạnh lùng.
Anh ta tất nhiên nghe nói qua về người được gọi là ông Đại này, cũng biết, nếu như ông Đại muốn giữ anh ta ở lại, thì anh ta cũng không có chút lực nào chống lại được.
Bây giờ, di chứng của bí pháp đã phát tác, còn không đi thì đúng phải chết tại đây.
Nghiệp Gia không sợ chết, chỉ có điều muốn dùng cái mạng của mình, khiến cho nhà họ Triệu chịu tổn thất nhiều hơn một chút mà thôi.
Con mắt của Nghiệp Gia vô cùng lạnh lùng.
Cho dù vết thương trên cánh tay đang chầm chậm chảy máu tươi, cho dù anh ta chỉ nhắm mắt một chút là sẽ ngất ra đó.
Nhưng anh ta vẫn không nhận thua, chết cũng không chịu nhận thua.
“Hôm nay tôi không giữ anh, anh cũng không sống nổi bao lâu.” Ông Đại nói.
“Anh vẫn chưa được tính là võ giả, có tính là phá hỏng quy tắc không vẫn còn khó nói.

Nhưng, có tôi ở đây, đất của phía Bắc, anh đừng có đến lại lần nữa.”
Đây là muốn thả anh ta đi.
Nghiệp Gia gật gật đầu, vừa mới nhấc chân bước về đằng trước, ông Đại lại nói: “Tôi, đã cho anh đi chưa?”
“Vậy, ông vừa nãy là đang nói giỡn đó à? Muốn đánh thì ông ta cứ ra tay, không đánh thì tránh đường ra cho tôi!”
Nghiệp Gia sốt ruột rồi, không thể tốn thời gian, anh ta có thể chết bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, cổ họng ngọt ngọt, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, nhưng Nghiệp Gia vẫn cứ cố gắng nuốt xuống.
Nếu như ông Đại muốn đánh, vậy thì anh ta chỉ có thể liều chết một trận.

Anh ta bằng lòng chết vì chiến đấu còn hơn bị kéo dài thời gian chờ chết.
“Ông Đại, giúp tôi giết chết anh ta, nhà họ Triệu ở phía Bắc nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”
Triệu Thái Nhiên gào lên.
Đôi mắt Húc Thiết híp lại, mặt đầy cảnh giác.
Nhưng ông Đại vẫn làm thinh, đến nhìn Triệu Thái Nhiên một cái cũng không thèm nhìn.
“Nói, tâm pháp của anh là ai truyền dạy cho? Đã sử dụng bí pháp gì thêm vào đó nữa?”

“Không thể nói.” Sắc mặt của Nghiệp Gia rất khó coi.
Anh ta muốn làm nhà họ Triệu đến làm phiền Giang Hải, khiến hai người kết thù.
Nhưng, anh ta không muốn Giang Hải gặp phải kiểu phiền phức là cổ võ giả này.
Tuy rằng anh ta biết, Giang Hải là người tiện tay lấy ra cổ võ tâm pháp, nhất định không đơn giản, nhưng nếu đắc tội với cổ võ thế gia rồi thì những ngày tháng sau này tai họa sẽ không ngừng ngập tới.
Dù gì, Giang Hải cũng có ơn lớn với anh ta.
Mượn dao giết người khiến cho nhà họ Triệu hận Giang Hải, đã là một việc có lỗi với người có ơn với mình.

Sao anh ta lại có thể khiến cho ấn oán này dính líu đến cổ võ thế gia chứ.
“Vậy, hôm nay, anh không thể đi rồi.”
Ông Đại bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem thử, đây là tâm pháp nhà ai lọt ra ngoài thế.”
Nghiệp Gia liên tục cười khẩy: “Ra vẻ đạo mạo.”
Tâm pháp nhà ai lọt ra ngoài thì liên quan gì đến ông, lại không phải của nhà họ Lôi ông, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, lo chuyện bao đồng.
Nghiệp Gia đã tận lực, nửa người nhuộm đỏ màu máu tươi, vai cũng dần dần thả lỏng, hít thở cũng trở nên nặng nề.
Anh ta biết, cho dù lúc này rời đi, nếu như có người ra tay với anh ta thì anh ta cũng phải chết.
Có hối hận cũng muộn rồi, ngàn vạn lần tính, cũng không tính được sẽ có một người là ông Đại xuất hiện.
Bỗng nhiên Nghiệp Gia ngẩng mặt lên trời cười gằn, nếu như, anh ta bắt buộc phải chết tại đây, sao có thế yên ả như vậy mà chết đi được.
Đột nhiện quay người lại nhìn Triệu Thái Nhiên.
Đường xuống hoàng tuyền, nếu như có Triệu Thái Nhiên đi cùng thì thật tốt, nếu như không có, thì cũng phải lôi mấy người nhà họ Triệu chịu tội thay.
Toàn thân Triệu Thái Nhiên run lên, sợ đến run cầm cập, rối ren lấp đằng sau người.
Nghiệp Gia lấy một hơi, dốc hết sức kìm nén lại, lại một lần nữa phát huy bí pháp, lần này, anh ta chỉ có thời gian một hơi thở, thời gian trôi qua sẽ là cái chết.
Gào thét một tiếng, rút kiếm đâm ra.
Đây là một kiếm quyết định, anh ta muốn một kiếm hết sức đẩy lùi Húc Thiết.
Đồng tử của Húc Thiết đột nhiên co lại, hoang mang né tránh, nhát kiếm này, trừ phi là cứng đối cứng, đã không phải chỉ dựa vào kỹ năng mà có thể trốn thoát được.
“Hôm nay, tôi, Nghiệp Gia, nguyền rủa tại đây.”
“Nhà họ Triệu ở phía Bắc, nhất định phải gặp tai họa, gà chó không tha.”
“Đời con dời cháu, nam làm cường đạo nữ làm kỹ nữ!”
Kiếm cùn của Nghiệp Gia, vung vẩy điên cuồng, đứng cùng với những dũng sĩ dám hi sinh.
Nửa phút, sắc mặt của Nghiệp Gia đã đổi thành màu đỏ tím, mà, luồng hơi kia anh ta vẫn kìm nén nó từ đầu đến cuối.
Ý thức mơ hồ, không có phòng thủ, chỉ có tiến công, những nhát kiếm cứng nhắc vung ra, đã sát hại từng mạng từng mạng sống.
Ánh mắt, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Thái Nhiên, mắt lộ ra vẻ mỉa mai, chủ của nhà họ Triệu ở phía Bắc, lại là một người sợ chết như vậy.
Phịch……
Nghiệp Gia ngã xuống, một tay chống kiếm, toàn thân run cầm cập, anh ta chầm chậm muốn đứng lên.
“Phụt……”
Đôi mắt Húc Thiết sáng bừng lên, biết cơ hội của mình đến rồi, tiến lên một bước, đâm một nhát kiếm.
Một kiếm dài đâm từ đằng sau, xuyên qua tim đâu thấu ra ở trước ngực, máu tươi đọng lại thành dòng, chảy thành một đường ở mũi kiếm.

“Phù……”
Nghiệp Gia đã nhả ra một hơi cuối cùng.
Nghiệp Gia điên cuồng chém giết, ông Đại vẫn thờ ơ, chỉ yên lặng quan sát.
Loại bí pháp này thật là đáng sợ, nếu như sử dụng trên người những dũng sĩ quyết tử kia thì sẽ khủng khiếp như nào.
Sứ mệnh của Nghiệp Gia đã đến điểm cuối.
Kết thúc.
Đến lúc này, hiện trường dường như đọng lại, những người ở xung quanh im bặt như ve sầu mùa đông.
Húc Thiết biết, nếu như ông Đại không xuất hiện, Nghiệp Gia mà rời khỏi thì hậu quả không thể lường được.
Nhà họ Triệu ở phía Bắc, có thể có cách gì để đối phó với một người sắp trở thành một cổ võ gia.
Nghiệp Gia chính là một người điên, một trận giết loạn bốn phía không có chút trình tự quy tắc nào, nhà họ Triệu ở phía Bắc, lẽ nào muốn cả một đời làm con rùa rụt cổ?
Nghiệp Gia chết rồi, nằm bò trên đất, hai mắt đầy máu, từ đầu đến cuối luôn nhìn theo hướng có Triệu Thái Nhiên ở đó.
Kiếm trong tay anh ta, vẫn chỉ hướng về Triệu Thái Nhiên.

Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần)
Đang hơi hơi mở miệng, dường như đang lặp lại lời nguyền trước lúc sắp chết.
Triệu Thái Nhiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mặt đã đen càng đen tối u ám hơn.
Ông ta lập tức ra lệnh, xác chết của Nghiệp Gia, thi thể của Bàng đại ca, tất cả đều mang đi cho chó ăn.
Lúc này, Húc Thiết đứng ra: “Ông chủ, trước kia tôi có từng hứa, chỉ cần Nghiệp Gia tới, thì sẽ tổ chức tang lễ cho Bàng đại ca thật long trọng.”
“Người đã chết rồi, anh……”
“Không, ông chủ, anh ta đã chết rồi nhưng tôi vẫn chưa chết!” Húc Thiết kiên quyết.
Húc Thiết yêu quý danh tiếng của mình, những lời đã nói ra nhất định sẽ thực hiện.
Triệu Thái Nhiên hừ lạnh một tiếng, được người đỡ lên xe rời đi.
Cái chết của Nghiệp Gia, rất nhanh đã truyền khắp cả phía Bắc, cũng truyền đến tỉnh Hải Đông.
Đối với nhà họ Triệu mà nói, chết vẫn chưa hết tội.
Đối với rất nhiều dòng họ mà nói, sau này dùng người cần phải cẩn thận, dùng người không nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thìkhông dùng.
Lần này, do nhà họ Triệu đánh giá sai thực lực của Nghiệp Gia, tổn thất nghiêm trọng.

Cái giá phải trả càng không thể ước lượng được.
Còn tỉnh Hải Đông, bắt đầu từ lúc này, sợ rằng nhà họ Triệu đã không còn sức tiếp tục điều khiển rồi.
Tin tức này, tất nhiên đã rất nhanh truyền đến thành phố Giang Tư, Giang Hải cũng là người biết sớm nhất.
Giang Hải không hề bất ngờ.
Đặt điện thoại xuống, Giang Hải nhìn về phía bầu trời phía Bắc.
“Húc Thiết, vẫn là một người đàn ông thật sự.”.


Nhấn Mở Bình Luận