Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Phế Vật

Rất nhiều nhân viên trước đó châm chọc mỉa mai Trần Xuân Độ, gò má nóng bừng, đều cảm thấy không có mặt mũi ở lại đây nữa.

Quá bàng hoàng rồi! Nếu như lúc này có cánh truyền thông ở đây bắt gió bắt bóng, tin đầu của ngày mai, tuyệt đối sẽ bị Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên bá chiếm rồi.

“Đủ rồi chứ?” Vị Thống lĩnh đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ.

Sắc mặt của ông ta âm trầm, lần xin lỗi này của ông ta, về sau khi giao lưu giữa các khu phòng ngự lớn sẽ trở thành trò cười của các Thống lĩnh khác!

Tất cả, đều là vì đôi cẩu nam nữ này!

Nơi sâu trong ánh mắt của vị Thống lĩnh lấp lèo tia lạnh lẽo, sát cơ vô tận!

Ông ta sẽ không tha cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giết người diệt khẩu… Ông ta nhất định phải khiến Trần Xuân Độ chết mới có thể giải được mối hận trong lòng!

“Tính tình tốt một chút, đừng có cả ngày mặt mày cau có, giống như ai nợ ông tiền vậy.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó cười tươi với Lê Kim Huyên: “Lê tổng, chúng ta về thôi.”

Lê Kim Huyên lúc này mới phản ứng lại, đôi mắt đẹp trợn lên, lườm nguýt Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, bước trên đôi cao gót hiệu IDE tinh tế, cơ thể gợi cảm lắc nhẹ, đi vào trong tòa cao ốc của Lê Thị.

Tô Hiểu Vân sau khi đồng cảm liếc nhìn vị Thống lĩnh, cũng đi theo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên quay trở lại tòa cao ốc của Lê Thị, nhóm người lục đục tản đi, để lại một mình vị Thống lĩnh đứng ở trên quãng đường, sắc mặt xanh lè, khó coi giống như phủ một lớp băng sương.

Ông ta đâu từng chịu loại nhục nhã này chứ, hôm nay, là một ngày nhục nhã nhất của ông ta.

“Thống lĩnh, quay về khu phòng ngự chứ?” Một thủ hạ ở một bên đi tới hỏi.

Vị Thống lĩnh nhìn chằm chằm tòa cao ốc cao chọc mây ở trước mặt này, thần sắc âm trầm bất định.

Một lúc lâu sau, bàn tay siết chặt thành nắm đấm của ông ta buông ra, thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào tòa cao ốc của Lê Thị, thâm trầm lạnh lùng mở miệng: “Lên đường, trở về khu phòng ngự.”

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đứng ở bên cửa sổ, mày ngài nhíu chặt, nhìn mãi tới khi chiếc xe hạng sang đó rời khỏi quảng trường của Lê Thị thì cô mới thở phào, thả lỏng hơn.

Lâm Trinh Tuyết yên lặng ngồi trên sô pha, cô ta vừa rồi ở trong tòa cao ốc, nhìn rõ cả quá trình.

Trong lòng cô ra cũng rất khó bình tĩnh, cô ta thế nào cũng không ngờ, người giải quyết trận sóng gió này, vậy mà sẽ là Trần Xuân Độ, lại còn hóa giải dễ dàng như vậy.

“Kim Huyên, cậu nhìn nhận chuyện này như nào?” Tô Hiểu Vân trầm tư hồi lâu rồi hỏi.

“Tớ vẫn không biết.” Lê Kim Huyên khẽ lắc đầu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự nghi hoặc khó hiểu.

Cô ngay cả chuyện Thống lĩnh tại sao muốn tìm Trần Xuân Độ đều không biết, từ đầu tới cuối cô đều là chết lặng.

“Gọi anh ta vào đây.” Lê Kim Huyên từ tốn nói.

Trần Xuân Độ sau khi đi vào, Lê Kim Huyên xua xua bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo, sau khi để Lâm Trinh Tuyết đi ra ngoài, nói với Trần Xuân Độ: “Ngồi đi.”

Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đã đánh giá Trần Xuân Độ một phen, giọng điệu đanh thép, tràn ngập ý chất vấn: “Vị Thống lĩnh ngày hôm nay tại sao muốn tìm anh?”

“Anh làm sao mà biết, ông ta muốn tìm anh sao?” Trần Xuân Độ ngẩn ra, sắc mặt cổ quái.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hy vọng từ trên mặt của anh phát giác được cái gì đó.

“Đừng diễn nữa, vị Thống lĩnh đó nếu như không biết anh, tại sao muốn tìm anh?” Tô Hiểu Vân ngồi trên sô pha cười lạnh, tự nhiên sẽ không tin mấy lời này của Trần Xuân Độ.

“Hai người cảm thấy tôi sẽ quen biết ông ta sao?” Trần Xuân Độ nhún vai, bất lực mở miệng.

“Thật sự không có sao?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên dần trở lạnh, thần sắc trở nên không vui.

Cô không từ chỗ của Trần Xuân Độ có được đáp án cô muốn thì có chút thất vọng.

“Anh thèm quan tâm ông ta là ai chắc, dù sao bắt nạt em, chính là không được.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.

Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài mặt khinh thường không để tâm, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia ấm áp.

“Anh nếu như không đi ăn chơi đàn đúm, tôi khả năng còn thật sự tin.” Lê Kim Hoàng cười ha hả, cánh môi đỏ hồng tinh tế nhếch lên, nói lời châm chọc.

“Lê tổng, anh không phải là ăn chơi đàn đúm, là đang làm một chuyện lớn.” Trần Xuân Độ mím môi, nói.

“Ha, chuyện lớn? Giải cứu thế giới sao?” Lê Kim Huyên mặt mày ứ đọng, nụ cười càng mỉa mai.

“Đến lúc đó thì em sẽ biết.” Trần Xuân Độ mang vẻ thần bí, đến lúc đó Lê Kim Huyên nếu như biết tin của Lê Thần Vũ, biểu tình trên mặt nhất định rất đặc sắc.

“Hy vọng anh dành điều bất ngờ cho tôi, chứ không phải là kinh ngạc.” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ.

“Em biết tại sao một cuộc gọi điện thì có thể khiến người đó xin lỗi không?” Đột nhiên, Trần Xuân Độ mở miệng, bỗng chốc thu hút được sự chú ý của Lê Kim Huyên.

“Tại sao?” Mặt mày của Lê Kim Huyên đanh lại, Tô Hiểu Vân ở bên cạnh, cũng vểnh tai lắng nghe.

Bọn họ quả thật không hiểu, tại sao một cuộc gọi trước đó thì có thể khiến vị Thống lĩnh ngang ngược hống hách đó trong nháy mắt giống như biển thành con người khác.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận