May mắn có người bí ẩn kia xuất hiện, Lê Kim Huyên càng thêm tò mò kính sợ người bí ẩn kia, ở trong mắt cô, thực lực của người bí ẩn kia quả thật là mạnh đến không có giói hạn, gần như không gì có thể làm khó anh ta.
Đúng lúc này, Lê Thần Yên, Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đi ra khỏi phòng riêng và đi theo Lê Kim Huyên vào phòng.
Sau khi vào phòng, ánh mắt Tô Loan Loan hơi cứng lại, mắt quét nhanh qua thi thể xếp thành núi nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức trở nên trầm trọng.
Lê Thần Yên đi cuối cùng, khi nhìn thấy núi thi thể kia, anh ta chợt nắm chặt tay, đôi mắt bình tình xẹt qua tia lạnh băng.
Anh ta liếc mắt một cái là nhìn thấy sát thủ được mình bỏ số tiền lớn mời đến, bây giờ đã trở thành một phần trong núi thi thể.
“Những sát thủ này thuộc về một nhóm, năng lực chắc là cũng không yếu, nhưng người giết bọn họ càng mạnh hơn.” Sắc mặt Tô Loan Loan như thường, cô ta ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét miệng vết thương trên thi thể.
Đột nhiên, tròng mắt Tô Loan Loan khẽ giật, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?” Lê Kim Huyên thấy vẻ mặt khác thường của Tô Loan Loan thì vội hỏi.
Tô Loan Loan cau mày, thấp giọng nói: “Điều này không có khả năng…”
Tô Loan Loan kiểm tra lại miệng vết thường, sau khi đứng dậy, cô ta nhìn Lê Kim Huyên, nói ra một câu khiến người ta khó có thể tin: “Những người này đồng thời bị giết. Hung thủ chỉ dùng một kiếm.”
Bùm!
Lê Kim Huyên ngây người, cô nhìn về phía núi thi thể, trong lòng dâng lên sóng lớn!
Một kiếm đã tạo thành núi thi thể như vậy?!
Điều này sao có thể?! Làm thế nào mà làm được điều này?!
Về phần Lê Thần Yên, vẻ mặt lạnh băng của anh ta đã tràn ngập sát khí vô hạn!
Anh ta tức giận, lời nói của Tô Loan Loan chính là nỗi nhục nhã của anh ta, sỉ nhục trắng trợn!
Cao thủ anh ta mời đến thế mà bị tiêu diệt chỉ với một kiếm? Sao có thể!
Lê Thần Yên nhìn về phía Tô Loan Loan: “Cô xác định?”
“Tôi xác định.” Tô Loan Loan chỉ miệng vết thương: “Anh có thể báo cảnh sát để pháp y đến kiểm tra thì cũng sẽ là kết quả này, kết quả này vô cùng rõ ràng.”
“Mẹ nó, người kia mạnh như vậy, Sếp Lê, người kia quá giỏi.” Trần Xuân Độ đứng một bên thế mà bắt đầu vô sỉ khen ngợi.
Mặt mũi Lê Kim Huyên tái nhợt, hô hấp hỗn loạn.
Cảnh tượng máu me này làm cho cô rất khó chấp nhận.
Lê Kim Huyên cố nén cảm giác buồn nôn, quay đầu nói với Lê Thần Yên: “Cậu cả, cơ thể Kim Hoan có phần không khỏe, tôi đi về trước.”
Nói xong, không đợi Lê Thần Yên nói gì thì Lê Kim Huyên đã xoay người đi ra ngoài hành lang.
Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan cũng không dám ở lại, vội vàng đi ra ngoài theo, để lại Lê Thần Yên đứng đó nhìn theo bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của Lê Kim Huyên, trên mặt là biểu cảm khó đoán.
Một cấp dưới tiến lên nói: “Cậu cả, bây giờ nên làm gì?”
Lê Thần Yên đứng ở hành lang, ánh mắt lạnh như băng: “Thu dọn phòng đi, phong tỏa tin tức, đừng để tin tức lộ ra.”
Lê Thần Yên hơi dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Gọi điện thoại cho Adams, tôi bỏ số tiền lớn, kết quả chính mình bị thương mà thằng khốn kia lại lông tóc không hao tổn gì!”
Lê Thần Yên cắn răng, đây là sự nhục nhã nhất đối với anh ta!
“Vâng” Cấp dưới đáp lời.
Sau khi lao ra khỏi nhà hàng, Lê Kim Huyên há mồm hít thở không khí bên ngoài, vỗ ngực nôn khan không ngừng.
“Kim Huyên, em không sao chứ.” Trần Xuân Độ bước đến đỡ Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nôn một hồi mới ổn lại, cô há mồm thở dốc, mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Rất khủng bố.” Lê Kim Huyên lắc đầu, run giọng nói.
“Sếp Lê, lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này thì bị vậy là bình thường, một lúc nữa sẽ ổn.” Tô Loan Loan bình tĩnh nói, cô ta từng là lính đặc công nên đã chứng kiến rất nhiều trường hợp, cho dù là địa ngục cô ta cũng từng xông qua, việc hôm nay không khiến cô ta có cảm xúc lớn gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!