Nhưng ngoài mặt Trần Xuân Độ vẫn cười haha: “Làm việc cho vợ tôi là điều bình thường mà.”
Irene và Trần Xuân Độ trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác lấy một cặp kính ra khỏi túi xách. Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn thấy Irene đeo kính thì cười nói: “Cô Irene, cô đeo kính lên tổng có khí chất hơn nhiều.”
Irene chân thành cười, một ngón tay ngọc ngà của cô ta đang nhẹ nhàng gõ gọng kính, ngoài mặt là quan sát Trần Xuân Độ, nhưng trong gọng kính có chứa một máy thu hình mini.
Sâu trong ánh mắt xinh đẹp của Irene hiện lên sự thâm thúy, đây là công nghệ hàng đầu mới nhất của nước C! Cặp kính trông rất đơn giản này, thế mà có giá hơn mấy tỷ!
Trong kính, lúc này đang hiện lên một dòng chữ. Nụ cười của Irene vẫn thế, nhưng trong lòng đầy lạnh lẽo! Cô ta đang tiến hành phân biệt võng mạc của Trần Xuân Độ!
Trong khe hở nhỏ nhoi giữa gọng kính và khung mắt kính, máy thu hình hướng về mắt của Trần Xuân Độ, mà Trần Xuân Độ thì chẳng nhận ra, vẫn đang lái xe.
Irene nở nụ cười, đây là công nghệ ngầm mới nhất của nước C, chỉ cần là người nước C, chắc chắn có thể điều tra ra số liệu bằng võng mạc!
Nhưng vào lúc này, nụ cười của Irene cứng đờ!
Trong mắt kính, một dòng chữ hiện lên… Chưa nhận ra thân phận!
Đôi mắt xinh đẹp của Irene lóe lên, sâu trong đôi mắt xinh đẹp đó hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng!
Irene không hề ngờ được, kết quả lại thế này!
Sao có thể chứ!
Đôi mắt xinh đẹp của Irene vô cùng thâm thúy, đây là số liệu dân cư từ chính phủ… chỉ cần là người nước C hợp pháp thì đều có lưu giữ số liệu từ võng mạc… Nhưng cô ta lại không tìm ra Trần Xuân Độ!
Chẳng lẽ Trần Xuân Độ không phải người nước C?!
Irene chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt hờ hững bình tĩnh, nhưng trong lòng lập tức nghĩ ra vô số khả năng.
Đúng là y lời Tô Loan Loan, tên Trần Xuân Độ này không đơn giản như thế.
“Cô Irene, tôi rất đẹp trai sao?” Đột nhiên Trần Xuân Độ nghiêng đầu, chăm chú nhìn gương mặt tinh tế của Irene, vô lại cười.
“Sao? Ý gì đây?” Irene không phản ứng kịp, Trần Xuân Độ nói: “Ban nãy cô chăm chú nhìn tôi lâu lắm đấy…”
“Thế sao?” Trong lòng Irene run lên, sau đó bình tĩnh cười giải thích: “Tôi thấy anh khá giống một người cũ tôi từng quên nên mới nhìn thêm mấy lần.”
Vừa nói chuyện, chiếc Maybach đen như tia chớp bay vùn vụt trong thành phố phồn hoa này, dần dần tới gần tòa nhà Lê Thị.
Maybach dừng trước cửa tòa nhà Lê Thị, Trần Xuân Độ mở cửa xe, một đôi chân dài của Irene bước ra, đôi giày cao gót màu đen đi trên đất, sắp hóa thành một thể với đôi tất đen.
Irene theo Trần Xuân Độ đi vào tòa nhà Lê Thị, cuối cùng mở cửa vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Irene nhìn quanh, nhìn lướt qua Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, nhanh chóng dừng lại nhìn Lê Kim Huyên.
“Huyên Huyên, đã lâu không gặp.” Irene cười chào hỏi, đi tới chỗ Lê Kim Huyên và giang hai tay ra.
Lê Kim Huyên đứng dậy, nhìn thấy Irene nhan sắc không kém cạnh gì cô, ban đầu hơi bối rối khi bị Irene ôm lấy.
“Huyên Huyên, cậu vẫn như trước, chẳng chịu động tay ôm người ta.” Irene cười, hóa giải cảnh tượng hơi lúng túng vừa này.
Trần Xuân Độ ở bên cạnh thì tựa sofa, nhìn hai người, ân cần pha trà rót nước cho hai người.
Tô Loan Loan ngồi bên sofa bằng da thật xem tạp chí, nhưng dư quang luôn nhìn hai người Lê Kim Huyên và Irene, trong lòng hơi khẩn trương.
Irene và Lê Kim Huyên, trước đó chưa từng nói chuyện gì với nhau, nếu phải ân cần hỏi han như bạn cũ đã lâu chưa gặp thì rất dễ xuất hiện sơ hở.
Nhưng cô ta nhanh chóng yên tâm, Irene thân là đặc công ngầm hàng đầu, cực kì giỏi giang ở phương diện này. Còn Lê Kim Huyên thì thông minh, vẫn luôn giữ nguyên tính cách kiêu ngạo lạnh lùng thì dù Trần Xuân Độ có là thần thám ở trên đời, cũng khó mà bắt được sơ hở từ cuộc nói chuyện của hai người họ.
Đến gần trưa, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Irene, tớ chuẩn bị tiệc đón khách cho cậu rồi, đều là các món ăn mà cậu thích.”
Irene nghe Lê Kim Huyên nói thế thì giọng điệu cũng thêm phần sung sướng và kích động: “Huyên Huyên, vẫn là cậu hiểu tớ, tớ muốn ăn thức ăn của T chính tông từ lâu lắm rồi.”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lập tức hiểu ý nói: “Anh đi lái xe ra khỏi gara đây.”
Nói xong, Trần Xuân Độ vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng làm việc, Tô Loan Loan mới thả tạp chí xuống, đứng dậy nhìn Irene hỏi: “Sao rồi?”
“Anh ta đúng là không bình thường… Tôi không tìm thấy thân phận của anh ta trong dữ liệu dân cư của chính phủ, có khả năng anh ta không phải là người nước C.” Irene nhíu mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!