Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Phế Vật

Sắc mặt Trần Xuân Độ trở nên nặng nề, quay đầu nhìn sang cửa phòng làm việc, sa sầm mặt… Mẹ kiếp, sao mình chưa từng nghe cái quy định nhảm nhí này vậy, Lê Kim Huyên rảnh sao mà ra cái quy định kỳ lạ thế!

“Mau cút đi, đừng để lát nữa Sếp Lê ra ngoài đuổi anh đi.” Dương Văn Hạo cười châm chọc.

Trần Xuân Độ nhếch môi, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Mọi người ngạc nhiên, vô số người đang xem cuộc vui thấy cảnh này thì đều trợn mắt há mồm, sau đó thầm thấy kính nể Dương Văn Hạo!

“Tôi không nhìn nhầm chứ, tên này đi thật kìa!”

“Quản lý Dương đúng là cao tay, dăm ba câu đã đuổi được anh ta rồi!”

“Hừ, không phải khi nãy anh ta đắc ý lắm sao, bây giờ chẳng phải cũng như chó mất chụp, cụp đuôi ủ rũ rời đi à.”

Mấy nhân viên kia bàn tán xôn xao, đủ giọng nói khó nghe truyền vào tai Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ làm như không nghe thấy bước từng bước ra ngoài.

Mà Trần Xuân Độ không phản ứng gì khiến bọn họ càng làm quá hơn, chỉ trỏ vào anh, ánh mắt giọng nói đều lộ vẻ khinh thường.

Lòng ghen tị của những người kia bắt đầu bùng nổ, ở trong mắt bọn họ, tên bám váy như Trần Xuân Độ hoàn toàn không xứng với Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ có thể cưới Lê Kim Huyên cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ phải nịnh hót.

Lúc những người kia đang bàn tán, không ai nhận ra Trần Xuân Độ đang nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa.

Sau khi rời khỏi cao ốc Lê Thị, Trần Xuân Độ lấy một điếu thuốc ra, sau đó anh cho hai tay vào túi quần, ngậm thuốc lá, đi về phía một tiệm cà phê cách đó không xa.

Trong phòng làm việc thư ký, Lâm Trinh Tuyết nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài thì hơi sững sờ, rón ra rón rén rời khỏi phòng làm việc, chặn một nhân viên lại hỏi.

Nghe nhân viên kia nói xong, sắc mặt Lâm Trinh Tuyết thay đổi, cô ta xoay người đi vội vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lâm Trinh Tuyết nhìn Lê Kim Huyên đang bận bịu công việc, lo lắng nói: “Sếp Lê, không xong rồi!”

“Sao thế?” Lê Kim Huyên ngẩng đầu.

“Trần Xuân Độ… bị chọc tức bỏ đi rồi!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Trinh Tiết đầy vẻ bất an.

“Bị chọc tức bỏ đi rồi?” Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên, Lâm Trinh Tuyết gật đầu, nói hết mọi chuyện cho cô nghe.

“Sau lưng Dương Văn Hạo có một cổ đông của hội đồng quản trị làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ không sợ tôi…” Vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi cứng đờ, nói ra lý do Dương Văn Hạo dám trắng trợn nhằm vào Trần Xuân Độ.

“Hả?” Lâm Trinh Tuyết cau mày: “Anh Trần ngồi trước cửa một tuần đã bị chỉ trích rất nhiều, bây giờ trên dưới Lê Thị đều đang bàn tán về anh ấy… Sếp Lê, tôi sợ anh ấy quá uất ức, sẽ tạp ra hậu quả không thể đoán trước…” Lâm Trinh Tuyết dè dặt nhắc nhở.

Lâm Trinh Tuyết vừa nói thế, sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, đột nhiên nhớ đến trước đó Trần Xuân Độ giỏi gây chuyện đến mức nào, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Lê Kim Huyên ngẫm nghĩ một lúc… Hình như mình thật sự hơi quá đáng với Trần Xuân Độ rồi… Một người đàn ông cũng có lòng tự trọng tối thiểu, mà cô làm như thế, chẳng phải là đang phá hoại danh dự của Trần Xuân Độ sao.

Lê Kim Huyên cầm lấy điện thoại trên bàn gọi đi, nhưng gọi xong… tâm trạng của cô càng nặng nề hơn, Trần Xuân Độ không nghe điện thoại!

“Cô đi tìm anh ta, xem ra là tôi quá đáng rồi, phải bồi thường cho anh ta một chút.” Lê Kim Huyên nhớ tới kiến nghị Lê Duy Dương cho mình lúc trước, lúc đầu cô khịt mũi coi thường… Không ngờ Lê Duy Dương nghĩ xa thế, đã sớm đoán được tình huống hôm nay sẽ xuất hiện rồi.

Trần Xuân Độ đi ra từ tiệm cà phê, xách một túi cà phê trở về tòa nhà Lê Thị.

Lúc này Dương Văn Hạo đang ở gần phòng làm việc tổng giám đốc, nghe mấy nhân viên nịnh họt, trong lòng cực kỳ vui sướng.

“Sếp Dương, tên kia sao có thể so sánh với anh được, anh ta chỉ là một tên vô dụng thôi, vừa bị anh nói như thế, đương nhiên phải cụp đuôi rời đi rồi.” Một nhân viên nói.

“Đúng thế, tên kia mặt dày vậy, có lẽ thư ký Lâm cũng chỉ miễn cưỡng vui cười với anh ta thôi, tôi thường xuyên nhìn thấy Sếp Lê xụ mặt với anh ta, anh ta còn ân cần nịnh hót nữa.”

Mấy nhân viên thay nhau nói, Dương Văn Hạo bình tĩnh nói: “Anh ta chẳng là cái thá gì ở tập đoàn Lê Thị cả, thậm chí còn không phải là nhân viên chính thức, trước kia tôi không đuổi anh ta đi là vì nể mặt Sếp Lê thôi.”

“Đúng thế, nhân viên vệ sinh của công ty chúng ta cũng tốt hơn một tên vô dụng ăn không ngồi rồi như anh ta nhiều.”

“Sao anh ta không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình ra làm sao mà dám quấy rối thư ký Lâm.”

Dương Văn Hạo nghe mấy nhân viên kia châm chọc Trần Xuân Độ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc, hình như vẫn luôn đợi Lâm Trinh Tuyết ở bên trong.

Đột nhiên có một nhân viên nhìn sang chỗ khác, giật mình nói: “Tên kia quay lại rồi!”

“Hả?” Dương Văn Hạo quay đầu, nhìn thấy Trần Xuân Độ thì híp mắt lại!

Trần Xuân Độ xách túi cà phê đi thẳng đến phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Trong mắt Dương Văn Hạo chất chứa ánh sáng lạnh, anh ta bước tới chặn trước mặt Trần Xuân Độ.

“Anh không được vào.” Dương Văn Hạo trầm giọng nói.

Trần Xuân Độ sửng sốt: “Vì sao?”

“Thư ký Lâm đang báo cáo cho Sếp Lê ở bên trong, anh không phải người của tập đoàn Lê Thị, không có tư cách đi vào.” Dương Văn Hạo kiêu căng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn đầy sự khinh thường.

Trần Xuân Độ híp mắt lại, Dương Văn Hạo ngày càng không kiêng dè, khiến ánh mắt Trần Xuân Độ lóe lên sát khí.

“Vợ tôi ở bên trong, tôi đi thăm vợ tôi anh cũng muốn ngăn cản à?” Trần Xuân Độ chậm rãi nói, giọng điệu ngày càng nặng nề.

“Đương nhiên.” Dương Văn Hạo gật đầu, cười khinh thường: “Sao hả, anh còn muốn xông vào à?” Dương Văn Hạo im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Đây là tập đoàn Lê Thị, không phải nơi để anh làm càn.”

“Tôi thấy kẻ làm càn là anh đấy.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói: “Tôi cho anh mười giây suy nghĩ, mười giây sau, anh sẽ hối hận đấy.”

Dương Văn Hạo hơi sững sờ, sau đó châm chọc: “Hối hận? Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết hai chữ hối hận viết thế nào đây!”

Mọi người tiến lên, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt châm chọc.

Trần Xuân Độ đếm đếm, nắm chặt tay phải, trong mắt chậm rãi dâng lên vẻ sắc bén.

“Anh không phải nhân viên chính thức của tập đoàn Lê Thị, không có Sếp Lê, anh cảm thấy mình có thể ở lại đây à?” Dương Văn Hạo cười khinh bỉ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận