CHƯƠNG 210: HẸN HÒ VỚI TỔNG GIÁM ĐỐC NỮ THẦN!
Ở ngoại ô thành phố T, một chiếc xe tải lớn từ từ dừng bên đường.
“Xuống xe đi.” Chàng thanh niên điển trai nhìn Irene.
Sau khi xuống xe, Irene đi theo nam thanh niên lên chiếc Rolls-Royce Phantom đậu bên đường.
Irene sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn thiếu niên với chiếc xe sang trọng này.
Người thanh niên đi về phía chiếc xe hơi, hai tay đút túi quần, bóng lưng này khiến Irene cảm thấy có chút quen thuộc, rất giống một người nào đó.
Nhưng thật khó để nhớ ra đó là ai.
“Khởi động.”
Người thanh niên huýt sáo nói.
Bùm bùm bùm bùm!
Rolls-Royce khẽ rung lên sau đó từng chiếc đèn xe bật sáng, những chùm ánh sáng trắng chói lọi xuyên qua khoảng không cứ thế kéo dài ra phía xa.
Cửa xe Rolls-Royce Phantom từ từ mở ra, không gian nội thất sang trọng và rộng rãi.
Irene sững sờ, đôi mắt xinh đẹp quét qua bên trong xe, trong lòng rối loạn như sắp nổi lên cơn sóng thần!
Cô không ngờ chiếc Rolls-Royce Phantom lại là của nam thanh niên điển trai này! Chiếc xe sang trọng vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ít người được tận mắt chứng kiến lại đang đậu ngay trước mặt cô!
“Phantom, phiên bản giới hạn toàn cầu, nó là của anh…” Irene nhìn người thanh niên với vẻ mặt phức tạp, chậm rãi nói.
Người thanh niên cười nhẹ, trên thế giới chỉ có mười chiếc Rolls-Royce Phantom, chiếc mà Irene nhìn thấy là một trong mười chiếc đó!
Đứng trước mặt cô, hóa ra là chủ nhân của chiếc Rolls-Royce Phantom này!
Vốn dĩ cô cho rằng thanh niên kia chỉ là người làm của một ông lớn nào đó, nhưng chiếc Rolls-Royce Phantom này làm cô hiểu rõ mọi chuyện.
“Rốt cuộc anh là ai?” Irene nhìn người thanh niên.
“Nhìn thấy chiếc xe này, cô không biết tôi là ai sao?” Người thanh niên cười: “Tổ chức của Nước C, hành động cũng quá thẳng thừng rồi.”
“Ý anh là gì?” Irene có vẻ kinh ngạc, không hiểu anh đang nói gì.
Thanh niên lắc đầu, mỉm cười không nói lời nào rồi ngồi vào: “Ngồi đi.”
Sau khi Irene ngồi vào ghế phụ, nam thanh niên nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào, chặng đường tiếp theo sẽ xa lắm đấy”.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu.” Irene cau mày nhìn người thanh niên.
“Long tổ.” Người thanh niên nhẹ giọng nói, thế nhưng lại khiến Irene kinh ngạc run lên, trong mắt lộ ra vẻ khó tin!
Long tổ! Chữ này đại biểu cho thế lực mạnh nhất trong lòng đất Nước C! Mỗi thành viên của Long tổ đều là những cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng của Nước C!
Irene luôn mơ ước được vào nơi này, mà bây giờ người thanh niên trước mặt nói rằng anh ta có thể đưa cô vào!
Irene vô cùng bối rối, cô không có cách nào tiếp nhận được, không chỉ Lê Thần Yên biết, Trần Xuân Độ cũng biết, ngay cả người thanh niên này cũng biết Long tổ!
Irene không thể hiểu nổi, chuyện gì đã xảy ra, làm sao mà ai cũng biết Long Tổ, nó vốn dĩ bảo mật rất cao, vậy mà từ khi nào đã trở thành chuyện ai cũng biết?!
Irene nói: “Đến đó thì có ích gì, cũng đâu có vào tham gia được.”
“Tham gia cũng được, nhưng thường là người muốn từ bỏ thân phận hiện tại. Cô làm được không?” Thanh niên quay đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Irene, khóe miệng nở nụ cười thâm thúy.
“Anh… thật sự có thể giúp tôi vào sao?” Irene càng thêm kinh ngạc nhìn thanh niên, sắc mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc!
Thanh niên bĩu môi, xe của anh ta là Rolls-Royce Phantom, địa vị của anh ta ở Nước C cực kỳ tách biệt, thế mà Irene lại hỏi anh có thể chen vào một Long Tổ nhỏ nhoi hay không!
“Đến đó cô sẽ biết.” Người thanh niên nói, trong lòng có một chút cảm khái.
Trong tương lai, rất có thể Nước C sẽ mất đi một đặc vụ cấp cao tên Irene, mà Long tổ sẽ lại thêm một người mới!
……….
Trong phòng tổng thống, Lê Thần Yên đứng bên cửa sổ nghe thuộc hạ báo cáo với vẻ mặt ảm đạm đến khó coi.
Trong lúc báo cáo, tên thuộc hạ lén quan sát vẻ mặt của anh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu cả nhà họ Lê, trong lòng tên thuộc hạ liền nổi lên sự lo lắng.
“Một lũ vô dụng.”
“Răng rắc!”
Với một âm thanh vỡ vụn giòn tan, vô số vết nứt nhỏ tràn khắp tách trà trong tay Lê Thần Yên, ánh mắt Lê Thần Yên toát lên tia lạnh lùng, hung dữ.
Lê Thần Yên thốt lên một tiếng, các thuộc hạ vốn đâng sợ hãi liền rùng mình, quỳ trên mặt đất xin thứ lỗi: “Cậu Lê tha mạng. Họ cũng không ngờ rằng giữa chừng sẽ xuất hiện một tên, đây chỉ là một sơ xuất”
“Sơ xuất?” Lê Thần Yên cười giễu cợt: “Bọn họ đều là đặc công cấp cao của nước C, ta tốn không ít tiền để nuôi. Ta muốn nuôi một bầy hổ, mà không phải là từng thùng cơm!”
Sắc mặt Lê Thần Yên càng ngày càng lạnh: “Ngay cả Irene cũng không bắt được, vậy mà bọn họ còn có mặt mũi trở về!”
Sau khi Lê Thần Yên nói xong, chậm rãi lẩm bẩm một mình: “Chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy với Trần Xuân Độ?”
Suy nghĩ một hồi, Lê Thần Yên đột nhiên đứng dậy nói: “Chuẩn bị xe, chúng ta đi tìm Trần Xuân Độ hồi tưởng quá khứ một chút.”
………
Lúc này, dưới màn đêm, chiếc Maybach tối đen như mực lặng lẽ lái xe trên đường, Trần Xuân Độ lái xe rất chậm, Lê Kim Huyên ngồi ở băng ghế sau, hiếm khi nghịch điện thoại di động, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Trần Xuân Độ thỉnh thoảng nhìn Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu, trong lòng kích động không ngừng… bởi vì đây là lần đầu tiên Lê Kim Huyên chủ động đi hẹn hò với Trần Xuân Độ.
Sau khi tan làm Lê Kim Huyên tới cửa phòng họp tiễn Tô Loan Loan về nhà, sau đó chủ động đi vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ, đợi Trần Xuân Độ thu dọn rồi cùng nhau đi ăn cơm.
“Anh đang nhìn gì đó?”
Đôi mắt rực lửa của Trần Xuân Độ quét qua quét lại trên cơ thể xinh đẹp của Lê Kim Huyên, cuối cùng khiến nữ thần không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ ngưng lại, ngượng ngùng ho khan một tiếng, cười nói: “Lê tổng, không phải là hẹn hò là như vậy sao? Không phải hẹn hò đều là em nhìn tôi còn tôi nhìn em à?”
Trần Xuân Độ Thâm cố ý nói từ “hẹn hò” rất nghiêm túc, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đông cứng lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng, giọng nói cao lên một chút: “Anh đang nói cái gì vậy? Ai đang hẹn hò với anh? Chúng ta chỉ là ăn tối bình thường thôi, tốt hơn hết là đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Lê Kim Huyên lạnh lùng đáp, Trần Xuân Độ cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Vào buổi tối, thành phố T nối tiếp nhau tràn ngập bởi đủ loại ánh sáng chói mắt, đèn neon đủ màu đan xen trong thành phố, vô số tia sáng chiếu thành phố T dưới màn đêm rực rỡ như ban ngày.
So với thành phố T sầm uất và nhộn nhịp vào ban ngày, buổi tối nơi đây biến thành thành phố không bao giờ ngủ, vô số người lấp đầy sự trống trải và cô đơn giữa thành phố náo nhiệt này.
Đôi mắt của Lê Kim Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi nhanh chóng dời về phía sau, từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, đôi mắt đẹp hiếm khi lộ ra cảm giác phiền muộn.
Cô không khỏi cảm thấy cuộc đời mình chìm nổi thăng trầm, bất giác nhớ lại khi mình còn là một cô bé, có lẽ bây giờ Yên Kinh cũng giống như khung cảnh phồn hoa này.
Cô không biết Yên Kinh bây giờ như thế nào.
Xét cho cùng, thành phố T không phải là quê hương cô, không phải cội nguồn hay nơi cô sinh ra khi còn nhỏ, cho dù Lê Kim Huyên sống ở đây trong một thời gian dài nhưng cô vẫn có cảm giác xa lạ.
Ngồi ở phía sau xe, Lê Kim Huyên dường như nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi Trần Xuân Độ: “Quê anh ở đâu?”
Trần Xuân Độ sửng sốt: “Tôi?”
Lê Kim Huyên gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ trong gương chiếu hậu: “Đừng nói với tôi là anh đến từ thành phố T.”
Trần Xuân Độ trong phút chốc trở nên lúng túng, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên sắc bén như một lưỡi dao có thể nhìn thấu anh.
“Tôi đến từ… Yên Kinh.” Trần Xuân Độ dừng lại, trong đáy mắt dường như có một nỗi niềm sâu thẳm.
Anh đã cố gắng tách mình ra khỏi Yên Kinh… Nhưng hôm nay, mỗi khi anh nói về nó, trong lòng vẫn bất giác kích động.
“Anh là người Yên Kinh sao?” lần này thì Lê Kim Huyên sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ không tin nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ nghi ngờ dày đặc.
“Đúng vậy, sao thế?” trong lòng Trần Xuân Độ khẽ run lên, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lê Kim Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó tra hỏi mấy câu về Yên Kinh, Trần Xuân Độ trả lời trôi chảy không chút sai sót, khiến cho Lê Kim Huyên không biết làm sao.
“Tới rồi.”
Maybach dừng lại bên đường, Trần Xuân Độ liếc nhìn nhà hàng phương tây qua cửa sổ xe.
“Đi thôi.”
Lê Kim Huyên mở cửa xuống xe đi về phía nhà hàng.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng xinh đẹp quyến rũ của Lê Kim Huyên, ánh mắt dõi theo đường cong quyến rũ hoàn mỹ mê người đó.
Sau khi Trần Xuân Độ vào cửa hàng, anh nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy Lê Kim Huyên ngồi ở một góc.
Lê Kim Huyên có một khuôn mặt xinh đẹp nên cô nhanh chóng chọn một cái bàn ít người chú ý nhất, nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người đến gần bữa ăn này để làm quen.
Khóe miệng Trần Xuân Độ hiện lên một chút vô lại, anh đi tới, ngồi xuống, sau đó nói: “Kim Huyên, hôm nay không giống phong cách của em nhỉ?”
Lê Kim Huyên lật xem thực đơn, người phục vụ đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời nói của Trần Xuân Độ, tổng giám đốc nữ thần không khỏi trừng lớn một đôi mắt trắng quyến rũ, khiến cô vốn đã gợi cảm nay thêm phần đáng yêu.
Sau khi gọi đồ ăn, Lê Kim Huyên gọi thêm hai ly Latte.
Thế nhưng người phục vụ lại xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thưa bà, nhà hàng chúng tôi không có Latte.”
Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày: “Vậy thì đồ uống thông thường đi.”
Sau khi hai miếng bít tết được dọn ra, Trần Xuân Độ cầm dao nĩa cắt miếng bít tết, với phong thái lịch lãm, giống như một quý ông đích thực.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào anh đầy ẩn ý, nói: “Nếu lúc bình thường anh như thế này thì thật tuyệt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!