CHƯƠNG 22: SỢ KHÔNG?
“Đứng lại!” Đào Trường Thanh đột ngột quát, đôi con ngươi sâu thẳm lộ ra vẻ hiểm ác: “Còn muốn đi sao, ngày mai anh đừng mong còn nhìn thấy mặt trời!” Lời của Đào Trường Thanh vừa dứt thì một âm thanh xé gió bất chợt vang lên!
Xoẹt! Một vật màu đen bật ra từ trong tay Trần Xuân Độ, hướng thẳng tới Đào Trường Thanh chém lia lịa với tốc độ kinh hồn! Tốc độ của vật màu đen thực sự quá nhanh! Xé tan không khí, từng đợt khí dữ dội cứ thế cuồn cuộn lên!
Chỉ trong khoảnh khắc, vật màu đen xượt qua ngón tay Đào Trường Thanh, ghim thẳng lên vách tường! “Ken két!” Bức tường nứt ra, còn ngón tay của Đào Trường Thanh lại đột ngột truyền đến một cơn đau như xé tim gan! Đào Trường Thanh kêu gào thảm thiết, anh ta trợn tròn mắt, nhìn ngón tay giữa của mình chảy máu ồ ạt, ngay sau đó, ngón giữa đã đứt lìa, rơi xuống mặt đất!
Khi anh ta còn đang gắng gượng bò lên từ dưới mặt đất thì phát hiện Trần Xuân Độ sớm đã biến mất rồi. Sau đó một tên thuộc hạ vội vã xông vào phòng, sắc mặt hoảng hốt lo sợ: “Anh Đào, đại sự hỏng rồi!”
“Nói!” Đào Trường Thanh nghiến răng nhịn đau, ánh mắt mang theo sự hận thù lạnh thấu xương!
“Vừa nãy, trụ sở chính ở nước ngoài gọi điện thoại tới, nói rằng ở nước ngoài xuất hiện một tập đoàn tài chính bí ẩn, đang điên cuồng gây áp lực lên công ty!”
“Chỉ là một tập đoàn thôi mà, có gì mà phải sợ?” Đào Trường Thanh hừ một tiếng.
“Không, các nhân vật cấp cao ở trụ sở chính vừa rồi đã lũ lượt từ chức, hình như họ bị ai đó uy hiếp! Bây giờ tầng lớp cấp cao của trụ sở chính không còn một bóng người, trụ sở sắp loạn như một nồi cháo mất rồi!”
“Cái gì?” Đào Trường Thanh mặt mày biến sắc, nếu như trụ sở chính không có những người quản lý cấp cao kia thì khi đối mặt với áp lực từ phía tập đoàn bí ẩn, chắc hẳn sẽ không thể nào đối phó lại được! Rốt cuộc là sự uy hiệp như thế nào mà có thể làm cho nhiều nhân viên quản lý cấp cao của trụ sở lần lượt ra đi như thế chứ!”
Chính vào lúc này, chuông điện thoại trong túi Đào Trường Thanh vang lên. Đào Trường Thanh nhịn đau nhận điện thoại, nhưng anh lại nghe thấy giọng nói thất kinh của cha mình từ đầu dây bên kia: “Con đã đắc tội với ai thế hả! Con có biết trụ sở chính bây giờ đã tan tác hết rồi không!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Trường Thanh hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!