CHƯƠNG 23: RẤT CÓ THỂ LÀ GIẢ! (2)
“Ba, chính là người đàn ông bị truy nã trên phố ở nước Pháp kia, con vốn tưởng anh ta chỉ là một tên vô dụng, không ngờ thân phận của anh ta lại khủng bố đến vậy.” Đào Trường Thanh cúi đầu nhìn ngón giữa bị chặt mất trên bàn tay mình, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi, kẻ nhìn bề ngoài như củi mục lại có thể trong chốc lát suýt chút nữa thì hủy hoại tổng bộ! Tôi Hôm qua, giống như một cơn ác mộng vậy, cơn ác mộng mà Đào Trường Thanh không muốn nhớ lại!
“Chắc chắn chứ? Nếu như thân phận của anh ta khủng bố như thế thì sao hoàng tộc nước Pháp lại muốn truy nã anh ta?” Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia khiến Đào Trường Thanh á khẩu không trả lời được.
“Ba, ý của ba là, không phải do anh ta làm?” Đào Trường Thanh hỏi.
“Vẫn chưa rõ danh tính của kẻ công kích tổng bộ hôm qua thân, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ bị hoàng tộc nước Pháp truy nã. Hoàng tộc Pháp không thể nào không biết thân phận của kẻ mà mình truy nã, hiểu không?” Lời nói đầy thâm ý từ đầu dây bên kia truyền tới khiến mắt của Đào Trường Thanh lóe lên.
“Ba, con hiểu rồi.” Đào Trường Thanh cúp điện thoại, bàn tay mất một ngón kia bỗng nhiên nắm chặt lại, cả người run lên!
“Trần Xuân Độ, mày nhất định phải chết!” Đào Trường Thanh ngồi trong xe BMW, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn giết người, cực kỳ đáng sợ! Anh ta không ngờ là Trần Xuân Độ lại có thể giả bộ như thế, thậm chí ngay cả anh ta cung bị lừa! Đào Trường Thanh nhớ lại dáng vẻ ăn nói khép nép của mình mang theo quà đitìm Trần Xuân Độ, liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Cái tên khốn không có liêm sỉ này!
“Đi, mang Trần Xuân Độ tới đây cho tôi, tôi muốn anh ta sống không bằng chết!”
Lúc này, có một chiếc xe taxi dừng lại trước cao ốc Lê thị, Trần Xuân Độ bước xuống xe, đi vào bên trong. Trải qua lần ồn ào ở cao ốc Lê thị lần trước, Trần Xuân Độ trở nên nổi tiếng hơn nhiều, anh vừa đi vừa nghe ngóng, phút chốc hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, cũng có nhiều người chỉ trỏ. Có kha khá nhân viên ở tập đoàn Lê thị đều biết Trần Xuân Độ, có điều bọn họ biết anh là kẻ ở rể vô dụng nhà họ Lê, thậm chí còn có lời đồn nói anh mới kết hôn với Lê Kim Huyên mấy tháng mà cơn ăn không đủ no. Cho nên, trong mắt nhân viên ở đây, anh từ bỏ tôn nghiêm của mình để được gả vào nhà giàu, muốn là rể hiền, ai ngờ cuộc sống lại không bằng con chó. Nhưng Trần Xuân Độ không quan tâm đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này, đi vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Lần này, nhân viên lễ tân trông thấy Trần Xuân Độ thì không dám ngăn anh nữa, chỉ cười khẩy nhìn lướt qua bộ quần áo cũ nát trên người anh, đôi mắt tràn ngập xem thường và chán ghét. Trần Xuân Độ đẩy cửa, đi vào phòng Tổng giám đốc, đúng lúc thấy Lê Kim Huyên đang bàn bạc gì đó với một người đẹp. Trần Xuân Độ nhìn qua người đẹp gợi cảm kia, tóc dài đen nhánh xoa trên áo khoác mềm mại, đồng phục màu trắng vốn không thể che lấp đi cơ thể cực kỳ quyến rũ, cổ áo khoét rất thấp, mở ra đường cong bên trong, thậm chỉ có thể nhìn thấy màu đen mờ mờ…
Chín điểm! Trong đầu Trần Xuân Độ lập tức đánh ra số điểm, đây chắc chắn là chín điểm! Cực phẩm! Nhất là đôi chân dài khiến máu trong người ta sôi sục lên, cực kỳ hút mắt! Sau khi Trần Xuân Độ đi vào, người đẹp đang nói chuyện với Lệ Kim Huyên lập tức chú ý tới: “Anh ta là ai vậy?” Người đẹp kinh ngạc hỏi.
“Chồng tôi.” Lê Kim Huyên đáp lại, sau đó đôi mắt đẹp hung hăng trợn lene với Trần Xuân Độ, “Chẳng phải tôi bảo anh đừng tới sao?”
“Tổng giám đốc Lê, tôi…” Trần Xuân Độ đang định giải thích thì bị Lê Kim Huyên ngắt lời: “Ra ngoài!”
“Vậy, được rồi…” Trần Xuân Độ nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, đứng ngoài của chờ. Qua hồi lâu, cửa phòng truyền đến một âm thanh quyến rũ: “Được rồi, vào đi.”
Lúc này, Trần Xuân Độ mới đẩy cửa vào lần nữa, trông thấy người đẹp kia đang ngồi trên ghế sô pha, cặp chân dài hấp dẫn người bắt chéo, khe hở quyến rũ của vòng một ẩn hiện, làm cho người ta mơ tưởng viển vông. Người phụ nữ tuyệt đẹp đó đang hứng thú đánh giá Trần Xuân Độ, cặp mắt kia cực kỳ xinh tươi.
“Anh tới đây làm gì?” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế Tổng giám đốc làm việc, đôi mắt đẹp trừng Trần Xuân Độ. Ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn đến hai hộp thức ăn sẵn trên bàn, ngượng ngùng cười một tiếng: “Tổng giám đốc Lê, ăn thức ăn ngoài nhiều không tốt, hay là tôi mời hai người ra ngoài ăn một bữa.”
“Kim Huyên, chồng cậu nói đúng đấy, tớ vừa về thành phố T, không phải cậu định dùng thức ăn ngoài này đón tiếp tớ đấy chứ?” Người đẹp cười, giọng nói gợi cảm Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được được được, tớ mời khách. Đi thôi.”
Lê Kim Huyên đứng dậy, chưa đi được mấy bước, đôi giày cao gót xinh đẹp bỗng dừng lại, cô quay đầu, hung hắng trợn mắt nhìn người đẹp kia một chút: “Tô Hiểu Vân, sau này đừng gọi anh ta là chồng của tớ trong công ty!”
“Được, được được, theo ý cậu.” Lê Kim Huyên bước trên giày cao gót, chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc này Tô Hiểu Vân mới lấy ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, châm thuốc, hít một hơi, hứng thú nhìn Trần Xuân Độ: “Kim Huyên vẫn luôn nói với tôi về anh, không ngờ anh cũng không kinh khủng như lời Kim Huyên nói.”
Trần Xuân Độ nhìn người phụ nữ cực kỳ quyến rũ trước mặt này, mỗi hành động đều ẩn chứa sự dụ hoặc, ngay cả phun khói thuốc cũng đẹp đẽ vô cùng.
“Cô là?” Trần Xuân Độ đánh giá người đẹp trước mặt.
“Tô Hiểu Vân, bạn thân của Kim Huyên, trước kia lúc du học ở Học viện Pennsylvania, tôi và cô ấy là bạn học.” Tô Hiểu Vân hơn ba mươi tuổi nhưng còn trưởng thành phong tình hơn mấy cô gái đôi mươi.
“Trần Xuân Độ, chồng của Kim Huyên.” Trần Xuân Độ nhếch miệng cười gian tà, đôi mắt nóng như lửa của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn cực kỳ tỉnh táo, thậm chí không có một tia dục vọng nguyên thủy. Mỗi một động tác của Tô Hiểu Vân đều là quyến rũ tràn trụi, đổi lại là người bình thường, đoán chừng đã kìm không được.”
“Không ngờ khẩu vị của Kim Huyên lại đặc biệt thế.” Tô Hiểu Vân nhếch miệng cười, tiến lại gần Trần Xuân Độ, ghé vào tai anh, nói khẽ: “Tôi cũng thích đàn ông vô dụng, có điều, tôi thích ở trên giường cơ.”
Dứt lời, Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng quay người, hương thơm thoang thoảng từ cơ thể bay ra, cô ta mở cửa, đi về phía thang máy gần đó. Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng xinh đẹp, giơ tay lên, ngửi mùi hương nhàn nhạt còn sót lại trên đầu ngón tay, nở nụ cười sâu xa.
Chờ đến khi Trần Xuân Độ tới hầm để xe, mới phát hiện, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đã sớm ngồi ở ghế sau xe, đợi Trần Xuân Độ đến lái.
“Tổng giám đốc Lê, cô không cho vệ sĩ của mình đến lái xe à?” Trần Xuân Độ bất đắc dĩ nói.
“Nói nhảm cái gì vậy, cô ấy đi điều tra chuyện ám sát hôm qua, lái xe của anh đi.” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng Trần Xuân Độ một cái. Trần Xuân Độ ngồi vào vị trí lái, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai người đẹp ngồi song song ở hàng sau, hai mùi thơm khác biệt trộn lẫn, tạo thành một mùi thơm ngát kỳ lạ, thoảng thoảng trong xe. Sau khi Lê Kim Huyên nói ra địa chỉ, chiếc Maybach màu đen cấp S lái ra khỏi hầm để xe, chạy về phía nhà hàng…
Nửa tiếng sau, xe Maybach dừng ở cổng một nhà hàng Tây, Trần Xuân Độ mở cửa xe, hai nữ thần nhẹ nhàng bước xuống, đi vào bên trong nhà hàng Tây. Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân có mọi thứ, khí chất và gương mặt, chỉ một người đã hấp dẫn vô số ánh nhìn chứ đừng nói đến hai người đồng thời xuất hiện.
Gần như trong nháy mắt, tất cả các giống đực bên trong nhà hàng đều không nhịn được mà liếc đến hai người đẹp.
“Ngồi chỗ này đi.” Tô Hiểu Vân tiện tay chọn một chỗ yên tĩnh, hẻo lánh ngồi xuống. Hai người vừa ngồi không lâu, rất nhiều người trong nhà ăn đều ngo ngoe muốn động, tính tới bắt chuyện. Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn chặn lại tầm mắt của bọn họ, nháy mắt bọn họ đều kinh ngạc. Không ai ngờ hai người đẹp này lại cùng ăn cơm với một người đàn ông? Mẹ nó đúng là phí của trời!
“Tổng giám đốc Lê, sau mọi người lại chọn chỗ này, tìm đến là khó.” Trần Xuân Độ nói.
“Chúng ta ngồi ở chỗ nào, anh quản được chắc?” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng. Tô Hiểu Vân lướt đến mấy người có ý xung quanh rồi nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Nếu như không ngồi chỗ này, đoán chừng đã sớm có phiền phức.”
“Phiền phức? Phiền phức gì?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ nghi hoặc. Tô Hiểu Vân cười nhẹ một tiếng, nụ cười tràn đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.
“Khinh Vân, cậu đúng là một kẻ ngốc, cái này mà còn không rõ à?” Tô Hiểu Vân nói. Phục vụ nhanh chóng đi tới, sau khi Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên gọi phần của mình xong, Tô Hiểu Vân liền đẩy menu cho Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp khẽ chớp: “Đến lướt anh gọi rồi.” Trần Xuân Độ liếc nhìn menu, nhếch miệng: “Đều là mì, không có cơm à?”
“Xin lỗi thưa anh, nơi này là nhà hàng Tây, không có phục vụ cơm trắng.” Lúc phục vụ nói, có rất nhiều ánh mắt xem thường liếc tới Trần Xuân Độ. Cái tên này đến nhà hàng Tây lại không biết bữa ăn Tây không có cơm trắng! Đúng là thứ quê mùa, thế mà lại may mắn được ăn chung với hai người đẹp… Đúng là mẹ nó chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!