CHƯƠNG 260: NHÂN VẬT LỚN TÈ TỰU ĐÔNG ĐỦ!
Ngay khi thanh niên áo bào trắng ngắng đầu cảm thán về bầu trời Yên Kinh, mọi nơi trong sân bay Yên Kinh đều không hẹn mà xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Suốt cả năm sân bay vẫn hoạt động bình thường, nhưng hôm nay toàn bộ chuyền bay phổ thông lại đều ngừng bay!
Phảng phất như sân bay này đã bàn từ trước, trên đường băng trong sân bay, từng chiếc từng chiếc máy bay tư nhân xa xỉ từ các hướng khác nhau bay đến, dừng ở trong sân bay Yên Kinh.
Tắt cả nhân viên công tác của sân bay đều được điều động, lúc này còn bận hơn cả ngày nghỉ tết hàng năm.
Bởi vì những người đến này đều không phải là nhân vật bình thường!
Cửa cabin mở ra, từng vị nhân vật có khí chát bát phàm lần lượt từ trên những chiếc máy bay tư nhân đi xuống.
Có Tổng giám đốc của Tập đoàn châu báu đỉnh cấp nào đó của nước C… Hội trưởng hiệp hội giám định bảo vật nước C… còn có một số nhân vật mà sự xuất hiện của bọn họ đủ khiến cho Yên Kinh chắn động!
Tắt cả nhân vật đến Yên Kinh hôm nay đều là rồng là phượng, ai ai cũng có địa vị rất cao, không thể xem thường.
Nếu như chỉ sân bay bận rộn thôi thì còn chưa đủ, tại các bền cảng, trạm thu phí cao tốc của Yên Kinh đều có rất nhiều ông lớn chạy đến!
Nhất là trạm thu phí cao tốc, nơi đó đang chật như nêm cối, đặc biệt là ‘con đường đặc biệt ngày thường không mở, hôm nay bên trên hạ mệnh lệnh đặc biệt xuống, mở cho các ông lớn đi qua.
Từng chiếc Mercedes-Benz, Maybach, Rolls-Royce thi nhau đi đến, lúc này ở trước trạm thu phí cao tốc, đâu đâu cũng có thể nhìn tháy các loại xe sang trọng ngày thường khó mà nhìn tháy, nhiều như cải trắng… khiến người ta vô cùng hoài nghi, có phải giá những chiếc xe sang trọng này rẻ như cải trắng hết rồi không!
Nếu chú ý nhìn thì sẽ phát hiện có chiếc xe bề ngoài bình thường xen lẫn bên trong những chiếc xe sang trọng phong cách ngời ngời này.
Nhưng những chiếc xe này cũng chỉ là thoạt nhìn bình thường mà thôi, ở đầu xe của bọn họ có một ký hiệu đặc thù, đủ để chứng minh chủ nhân trong xe có thể xưng là chư hầu thời cổ đại!
Xe hơi có cờ đỏ! Không phải người cao quý thì không có tư cách ngồi!
Cho dù là Lê Duy Dương của tập đoàn Lê Thị có gia tài bạc tỷ cũng không có tư cách mua chiếc xe sang trọng này để ngồi.
Bởi vì xe hơi có cờ đỏ có một nguyên nhân vô cùng quan trọng… không phải người làm chính trị căn bản không có tư cách ngồi xel Đây là quy tắc ngầm đã thành thói quen, không hẹn mà cùng hiểu trong giới xe sang, không biết vì sao, nhưng cho dù là ông lớn nào cũng không có can đảm vi phạm.
Mà trong chiếc xe hơi có cờ đỏ này, một ông lão tóc hoa râm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai quả óc chó chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay ông ta, thỉnh thoảng lại có tiếng va chạm trong trẻo vang lên.
Thuộc hạ bên cạnh có sắc mặt cung kính, thi thoảng ánh mắt lại rơi vào hai quả óc chó trong tay ông lão này.
Bởi vì theo như anh ta biết, hai quả óc chó này không phải đồ vật bình thường, mà nó có giá trị vô cùng to lớn.
Nhưng chúng cũng chỉ là đồ chơi trong tay ông lão mà thôi.
“Thưa ngài, còn mười lăm phút đi đường là đến khách sạn rồi.” Thuộc hạ cung kính lên tiếng: “Khách sạn đã được chúng ta bao rồi, ngài không cần phải lo lắng.”
Lời nói của thuộc hạ này rất khiến người ta hiểu nhằm… anh ta nói bao khách sạn không phải chỉ là bao gian phòng của khách sạn, mà chính là bao trọn toàn bộ khách sạn!
Điều này hào phóng cỡ nào! Nhưng sắc mặt thuộc hạ này rất lạnh nhạt, dường như chuyện này chẳng hề quan trọng.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy không có gì phải kinh ngạc, chỉ là một chuyện vô cùng bình thường mà thôi.
Ông lão tóc hoa râm kia cũng khẽ gật đầu, dường như cũng không hề đề ý đến.
Nhưng người bình thường đều rõ ràng, khách sạn mà ông lão ở chắc chắn phải là tiêu chuẩn năm sao, mà vừa rồi thuộc hạ nói đã bao trọn toàn bộ khách sạn, như vậy cũng mang ý nghĩa, toàn bộ khách sạn đều thuộc về ông lão!
Chắc chắn trong khách sạn năm sao sẽ có không ít phòng tổng thống, một ngày chỉ tiêu như vậy, quả thật là con số trên trời.
Mà con số này cũng chỉ là chỉ tiêu thường ngày của ông lão mà thôi.
Cũng chỉ có người trong nghề mới có thể nhìn ra, chắc hẳn thề lực tài phiệt phía sau ông lão rất hùng mạnh, nếu không cũng không thể nào xa xỉ như vậy.
“Lần này đại hội đổ thạch Yên Kinh khác với những lần trước, tôi nhất định phải giành được Giọt nước mắt Tu La.”
Bên ngoài bền cảng, trên một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa, một người đàn ông trung niên đứng ở đâu tàu, mang vàng đeo ngọc, địa vị hiển hách.
Ánh mắt của ông ta nhìn về nơi xa, bến cảng mơ hồ xuất hiện khiến ánh mắt vốn bình tĩnh sâu thẳm của người đàn ông lộ vẻ kích động hiếm có.
“Nghe đồn đại hội đỗ thạch lần này có nhân vật lớn xuất hiện, đây là cơ hội tiếp cận tốt nhát của các người, phải giành lầy được khen ngợi của người đó.”
Trong các khu nhà cao cấp khắp nơi đều vang lên lời căn dặn như này, dường như các thề gia hào môn Yên Kinh đều nhận được tin tức, đang rục rịch dặn dò con cháu nhà mình.
Ai nào sẽ nghĩ đến, chỉ là một đại hội đỗ thạch của giới châu báu, vậy mà lại dây lên sóng gió lớn như vậy ở Yên Kinh, thậm chí còn hấp dẫn một số chính khách xuất hiện.
Đại hội đổ thạch lần này đã không còn là cuộc hội họp long trọng của giới châu báu nữa rồi, rất có thể nó còn ảnh hưởng đến toàn bộ Yên Kinh.
Giờ phút này, trong gian phòng của khách sạn, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, vừa đắc ý rung chân vừa Say sưa xem báo.
“Anh đã xem nửa tiếng rồi đấy, nhìn ra đầu mối gì không?”
Đột nhiên, Lê Kim Huyên giơ tay cướp lại tờ báo.
Trần Xuân Độ hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười lưu manh, móc một điều thuốc ra, nói: “Gắp cái gì chứ… em phát hiện đại hội đổ thạch lần này khác với trước kia không?”
“Đương nhiên, lần này quy tắc đều thay đổi, néu là xí nghiệp muốn tham gia đại hội đổ thạch lần này, nhát định phải là người trong tập đoàn tham gia… mà không thể là người ngoài giống như những lần trước.” Lê Kim Huyên cười lạnh: “Dù là người ngốc tham gia đại hội đỗ thạch cũng biết, vậy mà bây giờ anh mới phát hiện?”
Trần Xuân Độ lắc đâu, gõ gõ lên trang đầu của tờ báo buồi sáng Yên Kinh.
Tô Loan Loan thoáng nhìn, nói: “Hôm nay rất nhiều đoạn đường ở Yên Kinh tắc nghẽn, cục cảnh sát Yên Kinh tạm thời đưa ra nhắc nhở, để nhân dân đừng ra khỏi nhà, tất cả cảnh sát giao thông đều được điều động, sơ tán xe cộ.”
“Anh muốn nói điều này?” Tô Loan Loan hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu, Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày: “Cái này thì sao, chẳng lẽ cũng có liên quan đến đại hội đổ thạch?”
Trần Xuân Độ nhéch mép, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Lê Kim Huyên, hỏi: “Tổng giám đốc Lê thân ái, hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì sao?”
Lê Kim Huyên ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không phải.”
Sau khi Lê Kim Huyên vừa thốt ra thì lập tức phản ứng lại, lướt nhìn tờ báo đặt trên bàn trà, dường như trong đôi mắt đẹp chợt hiểu ra điều gì: “Ý của anh là, chuyện này có liên quan đền đại hội đỗ thạch.”
Nhưng Lê Kim Huyên vừa lên tiếng, Tô Loan Loan lập tức phản bác: “Không thẻ nào, mặc dù rát nhiều người từ trời nam đất bắc đến đại hội đổ thạch, nhưng cũng không thể nào nhiều như vậy.”
Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu: “Nói rát đúng, nhưng cô lại không chú ý đến điểm quan trọng nhát.”
Sắc mặt Tô Loan Loan nghiêm lại, Trần Xuân Độ giơ tờ báo trong tay lên: “Chỉ một vài nhân vật lớn, tắt nhiên không nhiều rồi, nhưng bọn họ không thể nào một mình đi đến Yên Kinh được.”
“Chắc chắn bọn họ sẽ mang theo không ít vệ sĩ, đây cũng là nguyên nhân xuắt hiện tình trạng gần như các khách sạn Yên Kinh đều bị bao trọn.”
Sắc mặt Tô Loan Loan ngưng lại, ánh mắt cô ta dừng trên tờ báo trong tay Trần Xuân Độ… trong báo viết rất rõ ràng, hôm nay phân lớn khách sạn đều đầy người, buôn bán tấp nập, rất nhiều khách sạn không còn phòng trồng.
Những nơi này đâu có nhiều người chứ, rõ ràng là bị những nhân vật kia bỏ ra số tiền lớn bao trọn rồi!
Sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đồi… nhân vật có thể bao trọn khách sạn chắc chắn không đơn giản… Hôm nay lại có nhiều nhân vật lớn có thực lực bực này đến.
“Đại hội đỗ thạch lần này chắc chắn không đơn giản như ngoài mặt.” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, ở nơi sâu trong mắt anh có nặng nề nghiêm nghị vô tận.
Tô Loan Loan không nhịn được nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô ta chỉ cảm tháy cả đầu tê dại, Trần Xuân Độ đã phát hiện ra cái gì sao?
Mà Lê Kim Huyên lại cố chấp nói: “Cũng chỉ là đại hội đồ thạch mà thôi, nơi này là Yên Kinh, không thể nào gây ra được động tĩnh lớn gì.”
Nghe thấy lời này của Lê Kim Huyên, đột nhiên Trần Xuân Độ nhéch mép cười.
Anh nhìn về phía Lê Kim Huyên, ánh mắt mà ngày thường lắp lóe như tên trộm, đột nhiên lúc này trở nên sâu thẳm.
Bởi vì là Yên Kinh… cho nên không có chuyện gì sao?
Lời Lê Kim Huyên nói không hẳn không có lý, bởi vì nhiều nguyên nhân mà Yên Kinh trở thành thành phó an toàn nhát trong nước C, nếu như nói Yên Kinh sẽ có rung chuyển, vậy toàn bộ nước C không còn nơi nào an toàn rồi!
Nhưng ánh mắt Trần Xuân Độ đầy âm u, khóe miệng khẽ cong lên… mặc dù Lê Kim Huyên là người Yên Kinh, nhưng lại sống ở thành phó T, tất nhiên không biết Yên Kinh đã từng xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Trần Xuân Độ lóe lên hồi ức đau đớn… Yên Kinh, vô số người cho rằng đây là nơi an toàn nhất nước C, nhưng có máy ai biết, nhiều năm trước… nơi này từng bởi vì một người mà rung chuyền!
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một hơi thuốc, anh chỉ còn lại tang thương và thổn thức, ánh mắt của anh sâu thẳm, trí nhớ phủi bụi năm xưa dần dần hiện ra, dần dần trở nên rõ ràng.
Đêm hôm đó… máu tươi nhuộm đỏ, trăng sáng, đêm tối, bị sát khí sắc bén xé rách.
Ai có thể nghĩ đến, thay đổi mạnh mẽ của đêm hôm đó lại ảnh hưởng đến toàn câu sau này.
Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Kim Huyên, giọng điệu trở nên sâu thẳm tang thương: “Trên thề giới này không có nơi nào là an toàn tuyệt đối.”
Sắc mặt Lê Kim Huyên hơi ngưng lại, bói rồi nhìn về phía Trần Xuân Độ, không hiểu rõ lời này cho lắm.
Mà Tô Loan Loan ở bên cạnh thì toàn thân run lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lại nhiều thêm máy phần hoảng sợ!
Chẳng lẽ anh biết cái gì rồi?
Thành phố T, trong một căn phòng nhỏ, Trạm trưởng Lý đang không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát.
Hai mắt ông ta hiện đầy tơ máu, bên cạnh, thuộc hạ bưng một cốc nước đá đến, nhỏ giọng nói: “Trạm trưởng, ngài đã một tháng không ngủ đây đủ, bây giờ còn hai bồn tiếng không chợp mắt, sức khỏe của ngài sẽ không chịu nồi mắt.”
Trạm trưởng Lý xua xua tay: “Nếu đề cho lô thuốc phiện này lưu truyền ra ngoài, vậy sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi đối với nước C, tôi nhát định phải bóp chết hậu quả này ngay từ trong trứng.”
“Bên phía Yên Kinh sao rồi?” Trạm trưởng Lý hỏi.
Mặc dù Trạm trưởng Lý không phái người theo dõi Trần Xuân Độ nữa, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc Trạm trưởng Lý thông qua những thay đổi của Yên Kinh để phán đoán về Trần Xuân Độ.
“Đã có rất nhiều nhân vật lớn đến Yên Kinh, còn bên phía Trần Xuân Độ, chắc hẳn là không có động tĩnh gì.” Giọng điệu của thuộc hạ mang theo chân chừ, anh ta cũng không nói chính xác được, dù sao Trần Xuân Độ chính là một tên lưu manh, hành động không theo lẽ thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!