CHƯƠNG 297: MẶT ĐAU KHÔNG?
Không ít khách quý có mặt ở đây nghe thấy bối cảnh của Ngọc Vinh Hiên, thì không hề do dự đặt hết niềm tin lên người anh ta.
Còn Trần Xuân Độ? Đã sớm bị người khác lãng quên đến chín tầng mây rồi.
Chỉ cần là khách quý biết chút sự tích của Ngọc Vinh Hiên, thì đều nghe nói trong giới đổ thạch có rất nhiều thiên tài, mà anh ta là một trong những người khá khiêm tốn.
Mà nhà họ Ngọc ở phía sau anh ta lại là một trong những số ít thế gia đổ thạch trong giới, hiện nay việc kế thừa đồ thạch đã bị cắt đứt, nên nhà họ Ngọc được xem là con quái vật khổng lồ.
Thiên tài bước ra từ nhà họ Ngọc, sao có thể bình thường được?
Ngọc Vinh Hiên không phụ lòng mong đợi của mọi người, lần đầu tiên bước ra khỏi nhà họ Ngọc, đã gây ra trận động đất nhỏ cho Yên Kinh.
Thế hệ sau nhà họ Ngọc… chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Ngọc Vinh Hiên đã liên tục khiêu chiến máy chuyên gia đổ thạch ở Yên Kinh, tất cả đều bị đánh bại không có ngoại lệ, lập nên chiến tích kỷ lục.
Kể từ lúc đó, không ít người trong giới đổ thạch đều nhận ra anh ta, qua mấy đại hội đổ thạch lúc trước, tiếng tăm của Ngọc Vinh Hiên ngày càng bị ảnh hưởng, rất nhiều nhân vật trong giới đỗ thạch đều nghe nói về danh tiếng của anh ta.
Thiên tài thiếu niên, người thừa kế thế gia đỗ thạch tương lai, với tiền đồ vô lượng.
Về cơ bản, người đến đại hội đỗ thạch lần này, đều đã tới dự máy lần, nên rất quen thuộc với cái tên Ngọc Vinh Hiên này.
Cũng vì thế nên Ngọc Vinh Hiên mới nhận được thiện cảm từ nhiều khách quý như vậy, hầu như không ai ở đây xem trọng Trần Xuân Độ… Ngay cả Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan cũng không ngoại lệ.
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không biết anh định làm gì, nhưng bộ dạng này của anh đã chọc giận cô.
Ngọc Vinh Hiên là người kế thừa thế gia đổ thạch, nên bàn về đổ thạch, e rằng 100 Trần Xuân Độ cũng không thể bì lại… Anh lấy đâu ra tự tin mà đòi đỗ thạch với anh ta?
Phần thắng của Trần Xuân Độ quá ít ỏi, gần như không được ai xem trọng? Dù là Lê Kim Huyên vô cùng hiểu rõ anh, thì trong lòng cũng biết rõ, tên này không có bao nhiêu bản lĩnh trong việc đồ thạch.
Cùng lắm chỉ có chút bản lĩnh mèo cào, nếu thách thức với thế hệ sau nhà kế thừa chính thống, thì cuối cùng chưa biết ai sống ai chết?
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhéch miệng cười khẩy, đây là phản ứng cô sắp bùng nổ.
Cô muốn xem xem, rốt cuộc Trần Xuân Độ lấy đâu ra tự tin? Đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ, thì anh định kết thúc thế nào?
Lê Kim Huyên đã hạ quyết tâm, sẽ không thu dọn tàn cuộc giúp tên này nữa, nhưng lại tươi cười xin lỗi người khác, tên này phá hỏng chuyện tốt của cô, đợi quay về rồi, cô nhất định phải nói cho Lê Duy Dương biết, đừng có quan hệ gì với tên này nữa.
Kế hoạch mà Lê Kim Huyên chuẩn bị tỉ mỉ, đã bị Trần Xuân Độ cắt ngang, sao cô có thể không nỗi giận được?
Đúng lúc này, lưỡi dao máy cắt nhanh chóng xoay tròn, từ từ tách phiến đá thô ra, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nó, vết dao ngày càng sâu, lỗ hổng trên phiến đá thô cũng ngày càng lớn, rất nhanh kết quả thắng bại đã sắp bại lộ.
Ngọc Vinh Hiên bỗng kêu ngừng, rồi nhìn Trần Xuân Độ, khẽ cười trêu chọc nói: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, mau thành thật xin lỗi tôi, nếu anh có thái độ thành khẩn, thì tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Không biết từ lúc nào Trần Xuân Độ đã lấy ra một điều thuốc, đang ngậm trong miệng, híp mắt nhìn Ngọc Vinh Hiên, rồi nhướng mày nói: “Anh tự tin thế à2”
Ngọc Vinh Hiên cười khẩy, chỉ vào lỗ hổng bị tách ra kia, trong vết cắt phiến đá thô thoáng nhìn thầy ánh sáng màu lục đang phản chiếu: “Kết cục đã sớm định đoạt từ lúc nhát dao đầu tiên hạ xuống.”
Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí hoàn toàn không nhìn ra bắt kỳ biến hóa gì trên mặt anh.
Khách quý ở bên cạnh thấy thắng bại đã được định đoạt thì khẽ xì xào bàn tán.
Không hỗ là thế gia đồ thạch… Ngọc Vinh Hiên là thế hệ sau, nên tài nghệ đổ thạch đã được dày công tôi luyện.
“Trần Xuân Độ cũng xứng so bì với Ngọc Vinh Hiên? E rằng cùng lắm chỉ xứng lau giày cho người ta.”
Một vị khách quý không hề sợ hãi nói, người này đã nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng nhiều người.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lê Kim Huyên nhát thời trở nên khó coi, nhìn chằm chằm phiến đá thô bên cạnh, sau khi nhìn thấy màu lục gợn sóng thấp thoáng trong vết cắt, mặt cô bỗng trắng bệch.
Ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ đã trở nên giận dữ, là anh, vì anh tự cho mình là đúng, quả nhiên giờ thua rồi.
“Anh không có bản lĩnh còn khoe khoang làm gì?” Lê Kim Huyên giẫm giày cao gót vội vàng đi tới bên cạnh Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Kim Huyên, hiếm khi giọng điệu mang theo vẻ chắc chắn: “Chưa đến cuối cùng thì em tới đây làm gì? Em mau quay lại đỉ.”
“Còn chưa tới cuối cùng nữa? Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Được, tôi sẽ thỏa mãn anh.”
Ngọc Vinh Hiên cười lớn, tiếng cười ngày càng mỉa mai, đầy trào phúng.
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên, phá vỡ bầu không khí sốt ruột này.
“Chuyện này sao có thể?”
Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy thợ cắt mặt mày chắn động, ngơ ngác nhìn phiến đá thô, không kịp phản ứng lại.
“Sao thế?” Ngọc Vinh Hiên hờ hững hỏi, lúc anh ta nhìn xuống phiến đá thô, cũng chết lặng.
Vẻ mặt hờ hững của Ngọc Vinh Hiên nhất thời cứng đờ, không khí như bị đóng băng, thời gian cũng ngừng lại.
Các khách quý đồng loạt nhìn qua đó, lúc nhìn thấy phiến đá thô, tim họ bỗng đập mạnh.
Sau khi cắt nhát dao đầu tiên, không ngờ lỗ hổng trên phiến đá thô phát ra màu lục lúc trước… lại chẳng có gì.
Màu lục mà mọi người nhìn thấy lúc trước chỉ là đá sắp thành ngọc… ngay cả ngọc thô cấp thấp nhất cũng không bì lại.
Nhát dao đầu tiên đã cho mọi người nhìn thấy, đây chỉ là tảng đá bình thường… đâu phải Đế Vương Lục mà Ngọc Vinh Hiên nói… là vua các loại ngọc, cực phẩm trong ngọc cứng, mức độ hiếm có khó mà tưởng tượng được.
Đế Vương Lục mà Ngọc Vinh Hiên nói khác xa tảng đá bình thường này, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm phiền đá thô, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, dựa vào sách cổ và kinh nghiệm phán đoán của anh, thì trong này phải có một lượng nhỏ Đề Vương Lục… Nếu cắt xuống theo.
mặt cắt này, thì tám chín phần sẽ cắt đến ngọc… nhưng điều làm anh bắt ngờ là trong này không hề có?
Chuyện này sao có thể?
Ngọc Vinh Hiên như nhìn thấy ma, nhíu chặt mày, dù anh là thiên tài đổ thạch… cũng không hiểu rõ, phiến đá thô với vẻ ngoài rắn chắc bên trong ẩn giấu Đề Vương Lục này, lại thật sự không có gì như lời Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh cũng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ, Trần Xuân Độ đã nói trúng, phiến đá với giá 21 tỷ đã trôi theo nước, vì bên trong chẳng có gì.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lê Kim Huyên bỗng trở nên ngây dại, một lúc sau vẫn chưa thể phản ứng lại, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ đã tràn ngập khiếp sợ kỳ lạ.
Tình huống đảo ngược này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, sự thật lặng lẽ tát mạnh vào mặt Ngọc Vinh Hiên.
“Tôi chưa từng chứng kiến tình huống nào như này, một phiến đá thô đã đánh lừa việc đo lường của toàn bộ máy móc, và phán đoán của người có giàu kinh nghiệm một cách tài tình… Thật thần kỳ, đây chính là sức mạnh của tự nhiên.”
Sắc mặt ông lão MC buổi đấu giá cũng nhất thời đỏ hồng lạ thường, nhìn phiến đá thô, rõ ràng ông ta không thể nào bình tĩnh được.
Ngay cả con cháu thế gia đổ thạch cũng thát bại, lúc nãy Ngọc Vinh Hiên thề son sắt rằng chắc chắn bên trong là Đề Vương Lục cực phẩm, nhưng sự thật thì sao? Bên trong chẳng có gì cả.
“Tách!”
Bật lửa cháy lên ngọn lửa nhỏ, Trần Xuân Độ châm thuốc, nhìn Ngọc Vinh Hiên, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, hờ hững nói: “Giờ anh nhìn thấy quan tài rồi, có phải nên đỗ lệ rồi không?”
Câu nói của Trần Xuân Độ đã làm sắc mặt Ngọc Vinh Hiên trắng bệch, một lúc sau mới dần trở lại, hít sâu một hơi nhìn Trần Xuân Độ, cố gắng để mình bình tĩnh nói: “Tôi tình nguyện thua cuộc.”
Dứt lời, Ngọc Vinh Hiên vỗ tay, MC ngầm hiểu nói: “Các cậu chuyển đá thô của cậu Ngọc vào đây.”
Hai cấp dưới vất vả khiêng phiến đá thô rất nặng đi vào nơi đồ thạch, rồi đặt trước mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên: “Anh cứ tùy ý chọn một trong hai phiến đá này.”
Trần Xuân Độ quan sát xong thì lắc đầu.
Ngọc Vinh Hiên sửng sốt: “Anh không cần.”
Trần Xuân Độ lắc đầu tiếp: “Hai phiến đá này quá bình thường, làm tôi chướng mắt.”
Xoạt!
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, phòng đồ thạch mới xôn xao một chút lại chìm trong im lặng.
Ngọc Vinh Hiên nghiêm mặt, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo như băng, anh nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói đã trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Ngọc Vinh Hiên cảm thầy mình đang bị sỉ nhục cực kỳ lớn, hôm nay trong phòng đổ thạch, niềm kiêu ngạo của anh đã bị một tên lưu manh ngoài đường nghiền ép triệt để.
Hai phiến đá này đều do anh bỏ một số tiền lớn mới đấu được, nếu không có ngoại lệ, rất có thể nó đang ẩn chứa ngọc quý giá… với giá trị không nhỏ, nhưng lại bị Trần Xuân Độ xem thường.
Tên này ăn mặc rách rưới, nhưng mắt nhìn lại cao như thế, chẳng phải đang có ra vẻ à?
Ngọc Vinh Hiên cảm thầy mình bị sỉ nhục, anh đã dùng kiến thức nhiều năm, cùng kinh nghiệm đổ thạch phong phú của mình để cược hai phiến đá kỳ lạ này, vậy mà anh ta lại xem thường?
Anh ta dựa vào cái gì?
Ngọc Vinh Hiên nghiền răng nghiến lợi, nhưng Trần Xuân Độ lại đút hai tay vào túi quần, bĩu môi nói: “Anh cho tôi hai phiến đá này thì còn tạm được.”
“Hai phiền?” Ngọc Vinh Hiên liếc nhìn rồi cười khẩy: “Hai món này là do tôi tốn mấy chục tỷ mới đầu được, thế mà anh lại muốn lấy không công?”
Khách quý xung quanh nghe Ngọc Vinh Hiên nói thế thì khẽ cười nhạo, Trần Xuân Độ quá suy nghĩ viễn vông, mà Ngọc Vinh Hiên cũng không phải tên ngốc, sao có thể chắp tay nhường được.
Một phiến đá đã lỗ rồi, thì đừng hòng có được hai phiến.
Nhưng Trần Xuân Độ lại ung dung, như sớm biết Ngọc Vinh Hiên sẽ nói câu này, nên lạnh nhạt lên tiếng: “Chẳng phải anh nói trong phiến đá thô này có Đề Vương Lục cực phẩm à? Thế nó ở đâu?”
Ngọc Vinh Hiên sửng sốt, rồi siết chặt nắm đắm, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén, cắn răng nói: “Đây chỉ là ngoại lệ…”
“Ngoại lệ?” Trần Xuân Độ mỉa mai nhìn Ngọc Vinh Hiên, anh ta lạnh lùng nói: “Cắt thêm một dao nữa cho tôi, chỉ cần một lần nữa thôi, chắc chắn nhát dao sẽ xuất hiện, mặt tôi mới tôi đã có chút sai sót.”
Ngọc Vinh Hiên nhìn phiến đá thô, vẻ mặt không cam tâm, tất nhiên rồi, với kinh nghiệm phán đoán của anh, không thể nào bên trong phiến đá này lại không có Đế Vương Lục.
Anh cực kỳ tự tin, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.
Ngọc Vinh Hiên nghĩ, rồi cắn răng nói: “Tôi sẽ cắt thêm một dao nữa, nếu thua, hai phiến đá này sẽ thuộc về anh.”
“Được.” Trần Xuân Độ không hề do dự, đồng ý ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!