Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Phế Vật

CHƯƠNG 34: COI THƯỜNG PHÁP LUẬT!! (2)

“Chịu, đương nhiên sẵn lòng rồi, tổng giám đốc Lê nói gì anh cũng nghe theo.” Trần Xuân Độ nở nụ cười để lấy lòng cô, rồi anh rót hai ly trà cho cô và Lê Duy Dương.

“Ba, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.” Lê Kim Huyên thân mật nắm cánh tay Lê Duy Dương và nói.

“Đươc.” Lê Duy Dương đáp lại với nụ cười yêu chiều trên mặt sau đó ông nhìn Trần Xuân Độ rồi cười nói: “Làm phiền con rồi.”

“Dọn dẹp giúp vợ là chuyện nên làm ạ.” Trần Xuân Độ cười đáp lại.

Đợi khi hai cha con nhà họ Lê biến mất ở cửa văn phòng, gương mặt Trần Xuân Độ khẽ thay đổi, ánh mắt anh thâm sâu như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh cửa sổ, móc điện thoại ra và bấm nút gọi: “Đào Trường Thanh muốn hãm hại anh và vợ anh, giờ đang bị cảnh sát thành phố T bắt giữ.”

“Trời ơi, đại ca, thằng đó to gan vậy, dám hãm hại anh chị hả? Anh có cần em cho người đi giải quyết tụi nó không?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói có chút bất ngờ của người trẻ tuổi, giọng nói như đang rất tức giận.

“Không cần, đợi bọn họ ra, anh sẽ từ từ chơi với tụi nó…” Trần Xuân Độ nhìn về phía xa với ánh mắt đầy suy tư.

“Đại ca, gần đây mối làm ăn ở căn cứ không tốt lắm, có hai vụ trị giá sáu chục nghìn tỷ bị cưỡm tay trên rồi.” Giọng nói bên kia điện thoại tiếp tục nói và giải bày.

“Bị cưỡm rồi, không biết giật lại về sao? Đồ ngu! Quy tắc ở hải ngoại là do chúng ta đặt, còn sợ mấy người đó sao? Giờ anh đang không có thời gian xử lý chuyện ở căn cứ, đợi anh xử lý xong vợ anh rồi tính.” Trần Xuân Độ hơi bất ngờ, sau đó lớn tiếng mắng, sáu chục nghìn tỷ đối với anh mà nói tuy không ảnh hưởng lắm, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là con số nhỏ.

“Đại ca, sao anh không nói thẳng thân phận của mình cho chị dâu biết, với anh bây giờ, chị không dám coi thường anh đâu.” Giọng nói bên kia điện thoại tiếp tục vang lên.

“Chuyện chủ mưu sát thủ lần trước vẫn chưa điều tra ra, anh vẫn chưa thể để lộ thân phận mình được, không là sẽ nguy hiểm cho Kim Huyên…” Giọng nói của Trần Xuân Độ có phần trầm xuống…

Cục cảnh sát Thành phố T.

Trên hành lang, ba bốn viên cảnh sát với thân hình to lớn đang áp giải Đào Trường Thanh vào phòng thẩm vấn. Sau khi Đào Trường Thanh ngồi xuống, hai tay anh liền bị khóa vào ghế thẩm vấn. Ngồi đối diện anh là Diệp Thái Linh với gương mặt nghiêm túc và lạnh lùng.

“Đào Trường Thanh, gói heroin được tìm thấy từ trong két sắt của anh, anh giải thích như thế nào?” Diệp Thái Linh lạnh lùng lên tiếng hỏi.

“Không có gì để nói, tôi chỉ có một câu, là cái tên rác rưởi Trần Xuân Độ ở nhà họ Lê hãm hại tôi.” Đào Trường Thanh nhìn thẳng Diệp Thái Linh, anh cười nhạt, ánh mắt dò xét nhìn thoáng qua người Diệp Thái Linh.

“Anh có chứng cứ không, Trần Xuân Độ vẫn luôn ở tập đoàn Lê Thị và bên trong biệt thự, không hề đi qua chỗ nào khác.” Diệp Thái Linh tiếp tục truy hỏi.

“Không có.”

“Vậy anh nói gì?” Diệp Thái Linh khoanh tay trước ngực, nụ cười lạnh lùng có phần châm biếm.

Đào Trường Thanh ngồi trên ghế thẩm vấn, bộ dạng rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh có phần hơi quá…

Mặt Diệp Thái Linh càng sắc lạnh hơn… Đào Trường Thanh này đã tang chứng vật chứng đầy đủ, chứng cớ xác thực, vậy mà còn không chịu thành thực khai báo sớm, còn cố tình kéo dài thời gian chịu tội… Vậy mà còn bình tĩnh đến vậy, chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng sẽ có người cứu anh ta sao?!

“Đào Trường Thanh, tôi khuyên anh nên mau giải thích rõ ràng, vì cho dù anh không nói cũng không sao, cảnh sát chúng tôi sớm muốn cũng điều tra ra chân tướng, để anh chịu trừng trị của luật pháp…”

“Luật pháp??” Đào Trường Thanh bình thản nhìn Diệp Thái Linh, ánh mắt lạnh lùng, bất ngờ, anh nhếch môi với dáng vẻ như trêu đùa, điệu bộ châm chọc khiêu khích!

“Cơ bản luật pháp không cách nào có thể làm gì tôi được, cục cảnh sát các người… sau khi biết thân phận của tôi thì cũng sẽ không dám bắt giữ tôi đâu…” Đào Trường Thanh đột nhiên cười nói, trong lời nói của anh lộ rõ vẻ ngông cuồng và khinh miệt!

“Anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn dám coi thường luật pháp sao?” Mắt Diệp Thái Linh sắc lạnh.

“Tùy cô nghĩ sao cũng được, vì có một số người sinh ra đã vốn là trên cơ luật pháp… mà vừa tức nãy, có cô gái còn dám đánh người mà cô cả đời này chỉ có thể ngưỡng mộ …” Đào Trường Thanh cười nhạt, toàn thân anh toát lên khí chất mạnh mẽ áp đảo…

Ở Nước C, người dám nói ra câu nói ngạo mạng như vậy, mà người này có gia thế lớn cỡ nào? Bao trùm cả luật pháp…kiểu tồn tại này… cơ bản là không thể tưởng tượng ra được!

“Ngông cuồng!” Diệp Thái Linh đập mạnh lên bàn thẩm vấn, đôi mắt xinh đẹp và sắc lạnh của cô như đang rực cháy ngọn lửa tức giận! Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có người dám trước mặt cô mà nói những lời nói ngạo mạng đến như vậy!…

Văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.

Lúc này, cục trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, từ tốn thưởng thức tách trà thiết quan âm mà người cấp dưới mới dâng tặng. Ông vừa mới nhắm môi một ngụm trà, bất ngờ điện thoại màu đen bên cạnh vang lên liên hồi!

Cục trưởng giật mình, ông tò mò cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia bất ngờ vang lên tiếng quát chói tai khiến cho cục trưởng giật mình! Điện thoại của thị sở thành phố T gọi đến! Cục trưởng thầm đánh trống trong lòng, là thư ký của thị sở gọi đến, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc đến khiến người ta giật mình!

“Thật là quá lắm rồi! Dám bắt giam anh Đào!” Anh Đào… là ai? Vẻ mặt cục trưởng mơ hồ mông lung chưa kịp hiểu ra chuyện gì, ông không sao nhớ được gần đây cục cảnh sát có bắt giữ người nào họ Đào…

“Tất cả đều là chuyện tốt của người tên Diệp Thái Linh ở cục của các anh gây ra! Anh còn chưa hiểu sao, ở cục các anh có người tên Diệp Thái Linh, cô ta dám bắt giữ anh Đào! Gan của cô ta thật quá lớn!” Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại cực lạnh, khiến cho toàn thân cục trưởng run lên, đến cả thở cũng không dám thở!

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận