Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Phế Vật

“Anh… rốt cuộc là ai hả!” Sắc mặt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang hốt hoảng, tất cả thủ hạ của anh ta đều đã bị tiêu diệt.

“Cho dù là tổ tiên Thiên Diệp Chu Tác thì cũng không dám đứng ở trước mặt của tôi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng nói, giọng điệu đã lạnh lùng hơn trước rất nhiều.

Thân thể của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang run rẩy, Trần Xuân Độ có thâm ý nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Chạm đến người phụ nữ của tôi, anh đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Trần Xuân Độ vừa nói, trong tay của anh bỗng nhiên lại xuất hiện một cây kiếm ngắn ném về phía Thiên Diệp Vinh Thứ Lang.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang bắt được nó, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng lại.

Thanh Wakizashi dùng để mổ bụng, sau khi Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhìn thấy nó, hai chân gần như là nhũn ra, ánh mắt không thể tin nổi.

Cho đến bây giờ Thiên Diệp Vinh Thứ Lang chưa từng nhìn thấy thanh Wakizashi này lần nào, nhưng mà anh ta đã nhìn thấy hình dạng của Wakizashi vô số lần trong sách.

Thanh Wakizashi này không phải được sử dụng để cắt bụng giống như là bình thường, năm đó tổ tiên Thiên Diệp Chu Tác nghe nói là nhặt được mạng từ một người thần bí nào đó, cho nên đã dùng thanh Wakizashi này để đổi lấy.

Nghe đồn ai có được thanh Wakizashi này thì có thể tùy ý giết người của gia tộc Thiên Diệp, mà gia tộc Thiên Diệp còn không thể phản kháng.

Nhưng mà chỉ có người của gia tộc Thiên Diệp mới biết được… đó căn bản là bởi vì người cầm thanh Wakizashi là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi, lúc ấy Thiên Diệp Chu Tác là bởi vì mạng sống cho nên mới giao thanh Wakizashi này ra, để đảm bảo yên bình cho thế hệ sau của Thiên Diệp, không tiếp tục xảy ra chiến loạn.

“Sao có thể được chứ… là anh!” Trong đôi mắt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang chỉ còn lại sự kinh hãi, cả người cứng ngắc lạnh buốt.

“Năm đó tổ tiên của các người không tái phát chiến loạn, người đời sau của Thiên Diệp không bước ra khỏi lãnh thổ Nước J nửa bước… xem ra là do tôi quá nhân từ.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, đôi mắt lạnh lẽo âm tàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp Vinh Thứ Lang, làm cho sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.

“Không… không có khả năng…” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang không ngừng lắc đầu, anh ta căn bản không thể tin được người ở nước ngoài thế mà lại xuất hiện ở nước C… vậy mà… lại là con rể của nhà họ Lê

“Anh tuyệt đối không thể nào là anh ta… anh đang mạo danh.” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang điên cuồng kêu to lên.

“Vẫn còn chưa từ bỏ ý định? Vậy thì tôi sẽ để cho anh hoàn toàn hết hi vọng…” Ánh mắt của Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một sự chết chóc vô tận bắn ra từ trong đôi mắt của anh.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang hoảng sợ, ánh mắt của Trần Xuân Độ lạnh lẽo hung ác giống như là con thú dữ ẩn chứa sát khí, so với mình đáng sợ vô kể.

Cái này rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu cuộc đại chiến máu chảy thành sông thì mới có thể tạo nên được ánh mắt như thế?

Loại sát ý ai có thể giả mạo được?

Chỉ có thể là người đó.

“Bộp bộp” chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại ở trong lòng của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta quỳ hai gối xuống mặt đất, đầu gối cũng rách hết cả da…

Trần Xuân Độ ngạo nghễ đứng nguyên tại chỗ nhìn Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mặt xám như tro, sắc mặt lạnh lùng miệt thị.

“Là mắt của tôi bị mù… việc này hoàn toàn là do cá nhân tôi gây ra… là tôi mang theo danh của gia tộc đến đây… tôi muốn là mình càng có tiếng nói hơn trong gia tộc, cầu xin ngài đừng tiêu diệt gia tộc…”

Cả người của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang run rẩy, rốt cuộc anh ta đã tuyệt vọng rồi… anh ta biết mình đã chọc phải họa lớn bao nhiêu… một sự tồn tại mà mình chỉ có thể ngưỡng mộ… lại bị mình đắc tội.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang rất là hối hận, nếu như sớm biết bối cảnh thân phận của người phụ nữ này thì sao anh ta lại dám nhận nhiệm vụ này cơ chứ.

Trong lòng của anh ta đã hận Cậu Lê đến thấu xương… cái này tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là do Cậu Lê muốn hãm hại mình.

“Đi nói cho cái tên họ Lê đó, tôi sẽ nhanh chóng… để cho cổ của anh ta lìa khỏi đầu.” Trần Xuân Độ nhìn Thiên Diệp Vinh Thứ Lang, chậm rãi mở miệng.

“Làm xong những thứ này, tự anh mổ bụng mình đi.” Dần dần giọng nói của Trần Xuân Độ truyền đến từ đằng xa, chờ đến lúc Thiên Diệp Vinh Thứ Lang ngẩng đầu lên thì bóng dáng của Trần Xuân Độ đã sớm biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Trần Xuân Độ đi vào khách sạn, một tay bế Lê Kim Huyên uống say chếnh choáng lên, đi đến ven đường, có một chiếc xe Rolls Royce Phantom màu vàng kịp thời xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ.

Cửa xe mở ra, một gương mặt tuấn tú đẹp trai lọt vào trong tầm mắt của Trần Xuân Độ.

“Lão đại, em không đến trễ đó chứ.” Cậu thanh niên đẹp trai vừa nhai kẹo cao su vừa nói.

“Tô Loan Loan còn đang ở bên trong, cậu đi xem một chút đi.” Trần Xuân Độ đặt Lê Kim Huyên lên chỗ ngồi ở phía sau, lên tiếng nói.

“Được rồi.” Cậu thanh niên bước xuống xe, vội vàng chạy vào khách trong khách sạn.

Cũng không lâu lắm, cậu thanh niên liền mang theo một thân thể mềm oặt trở về bên cạnh xe, lấy dược phẩm và băng vải dùng để cầm máu từ trong cái cái hộp cấp cứu được chuẩn bị, sau khi sơ cứu xong, nói: “Cô ta bị đâm một đau vết dao cách với tim chỉ có mấy cm, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, may mắn là tố chất thân thể của cô ta tốt, nhặt về được một cái mạng.”

“Lão đại, đao pháp tinh tế như thế tuyệt đối chính là Bắc Thành Nhất Đao Lưu.” Sắc mặt của người thanh niên có chút đông cứng.

Trần Xuân Độ nhẹ gật đầu: “Trước tiên đưa về nhà tôi đi.”

“Không đi bệnh viện hả?” Cậu thanh niên hơi sững sờ.

“Người trong bệnh viện nhiều nhãn tạp, không an toàn.” Trần Xuân Độ suy nghĩ mở miệng nói, anh sợ là Cậu Lê lại làm ra chuyện gì đó uy hiếp Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan.

“Bắc Thành Nhất Đao Lưu đây là không muốn sống nữa hả? Dám động vào chị dâu, một mảnh đất chật hẹp, một quả bom là có thể tiêu diệt được bọn họ!” Cậu thanh niên cắn răng, sắc mặt sắc bén.

“Họ Lê, tôi sẽ tính toán chuyện này với anh ta thật kỹ càng.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, ánh mắt lại càng âm trầm hơn.

Trên con đường ở cách khách sạn không xa có một chiếc BMW màu đen vừa mới khởi hành, trên đường trở về khách sạn, đột nhiên điện thoại di động của Cậu Lê lại vang lên.

Cậu Lê cúi đầu lấy điện thoại ra, khóe miệng giơ lên một nụ cười, Thiên Diệp Vinh Thứ Lang gọi điện thoại đến cho anh ta, xem ra là đã thành công rồi.

“Anh Thiên Diệp, tôi muốn đầu của người đó, mang đến cho tôi rồi à?” Cậu Lê kết nối điện thoại, mỉm cười nói.

“Đầu người à? Bởi vì anh mà người của Tiểu Thiên Diệp đạo trường chúng tôi suýt chút nữa đã tiêu đời rồi, đầu dây bên kia điện thoại bỗng nhiên lại vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận