Hơn nữa còn cúi đầu trước một người con rể mà họ khinh thường! Thật sự là một tin sốc!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lên trang nhất thành phố T ngày mai, mọi bị truyền đi khắp nơi một cách điên cuồng!
Lê Thần Vũ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong lòng run lên, sát khí ngập trời!
Anh ta ghim Trần Xuân Độ, rồi một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Trần Xuân Độ phải trả giá!
Lê Kim Huyên nhìn cô cả, cô hai, mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã run lên không thể kiểm soát, tạo nên một cơn bão khủng khiếp!
Cô không thể ngờ lại có ngày này! Không ngờ họ… thật sự xin lỗi cô!
Dù là bị ép, dù là một câu nói rất nhỏ nhưng vẫn khiến Lê Kim Huyên khó quên, ký ức sâu đậm!
“Không đủ chân thành, lại.”
Đột nhiên một giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh vang lên, mặt cô cả, cô hai cứng đờ!
“Trần Xuân Độ, cậu đừng có quá đáng quá!” Cô cả ngảng đầu gào lên, tức giận muốn xông tới đánh Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua, chậm rãi nói: “Tôi bảo hai người… xin lỗi.”
“Nhĩ Đông Trần…” Đôi mắt sâu thẳm của Lê Thần Vũ bắn ra một tia sáng lạnh lùng, sắc bén!
“Thần Vũ, xin lỗi thành khẩn một chút, chuyện này sẽ được bỏ qua.” Lúc này Đường Đức nói xen vào, ông lại nói giúp Trần Xuân Độ lần nữa!
Lê Thần Vũ sắc bén liếc nhìn Trần Xuân Độ, chỉ có thể kìm nén lửa giận.
“Cậu chờ đó cho tôi!” Cô hai tức giận mắng một tiếng, dập tắt lửa giận cùng cô cả, nghiến răng khom người: “Tôi xin lỗi.”
Lê Kim Huyên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô cả và cô hai xin lỗi, đầu óc quay cuồng!
Cô không ngờ xin lỗi một lần Trần Xuân Độ vẫn chưa bỏ qua, đây thực sự là một cái tát nặng nề vào mặt nhà họ Lê!
Không phải nhà họ Lê rất ngầu lòi sao? Lúc nào cũng cao ngạo, độc đoán, như thể sinh ra đã hơn người khác một bậc, nhưng bây giờ… chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi người khác đấy ư?
Sự kiêu ngạo của nhà họ Lê lúc này không đáng một đồng!
“Thái độ này coi như không tệ.” Trần Xuân Độ hài lòng gật đầu, cười nói.
“Cậu…” Cô cả hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy sát khí.
Cuối cùng bà ta hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng kéo cô hai đẩy cánh cổng mạ vàng, biến mất ở ngưỡng cửa.
“Lần này coi như anh đã kết thù với họ rồi.” Lê Kim Huyên thở dài một hơi, trnog mắt hiện lên một tia buồn bã.
Trần Xuân Độ cười nhạt, trong mắt loé lên một tia phức tạp, giống như bầu trời đầy sao, người khác không thể hiểu nổi: “Cho dù không kết thù thì em cho rằng họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Lê Kim Huyên sửng sốt, nhìn Trần Xuân Độ, anh chớp mắt, câu này… còn có ẩn ý.
“Được rồi. Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, khiến mọi người mất hứng. Tôi vô cùng xin lỗi vì điều đó.” Đường Đức cười lớn nói.
Lê Kim Huyên lắc đầu: “Ông Đường cứ nói đùa. Chuyện này không ai lường trước được, do chúng tôi bất lịch sự, mạo phạm đến ông.”
“Ăn đi, ăn đi, tôi đã mời đầu bếp hoàng gia tới, còn rất nhiều món chưa được bưng lên đâu.” Đường Đức cười bảo.
“Ăn đi.” Tô Hiểu Vân lên tiếng, cầm dao nĩa cắt miếng bít tết.
Sau khi ăn no, trước khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên ra về, ông Đường lại nhìn Lê Kim Huyên bảo: “Cô Lê, thay tôi gửi lời hỏi thăm ba cô, gần đây Yến Kinh có chút chuyện, hôm khác tới thành phố T, tôi nhất định sẽ đích thân đến thăm ông ấy.”
“Cảm ơn ông Đường.” Lê Kim Huyên cười nhẹ.
“Đúng rồi, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, lát nữa tôi bảo trợ lý đưa số điện thoại cho cô cậu… Ơn cứu mạng của cậu Trần, Đường Đức tôi sẽ không bao giờ quên!” Đường Đức nhiệt tình cười ha hả, ông lại nhét hai hộp quà lớn vào tay Lê Kim Huyên.
“Ông Đường… tôi không thể nhận.” Lê Kim Huyên thay đổi sắc mặt, Đường Đức có địa vị cao, quà ông ta tặng chắc chắn là một món quà đắt giá… Cô đã kết bạn với Đường Đức, không thể lại nhận thêm món quà này nữa!
“Cô Lê, đây là tấm lòng của tôi, coi như là lời xin lỗi hôm nay đi… Nếu cô Lê không nhận thì nghĩa là không tha thứ cho Đường Đức tôi.” Đường Đức bảo.
Lê Kim Huyên bất đắc dĩ đành nhận, cô cất giọng từ tính: “Cảm ơn món quà của ông Đường, có cơ hội tôi nhất định sẽ mời ông một bữa!”
Sau màn trò chuyện sôi nổi, Đường Đức mới tiễn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên ra khỏi khách sạn.
Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi lên xe Maybach, Trần Xuân Độ đang định vào vị trí ghế lái thì bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Cậu Trần, xin dừng bước.”
Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy một ông già đang từ khách sạn đi ra.
Người này chính là chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T, ông già đã chữa bệnh cho Đường Đức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!