Trần Xuân Độ gật đầu, anh cũng khá vừa ý về biểu hiện của thanh niên: “Tra thử xem, vụ ám sát đầu tiên có liên quan đến nhà họ Lê hay không… Bây giờ tôi càng lúc càng nghi ngờ lần ám sát thứ nhất là do nhà họ Lê giở trò.”
“Vâng.” Sau khi cúp máy, bỗng nhiên có giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng Trần Xuân Độ: “Lén la lén lút làm gì vậy?”
Trần Xuân Độ ngoái đầu, nhìn thấy Tô Hiểu Vân xách túi xách, vừa khéo đứng ngay sau lưng anh.
Trần Xuân Độ giật mình, cười khì: “Sao cô lại đến công ty vậy?”
“Lo cho Lê thị nên đến xem thử, tình hình sao rồi?” Tô Hiểu Vân hỏi.
“Chắc đã ổn rồi.” Trần Xuân Độ hoảng hốt.
“Vừa nãy tôi… nghe anh nói cái gì mà ám sát, anh đang nói với ai vậy?” Tô Hiểu Vân bỗng lên tiếng, như có như không lái sang chuyện này, khiến tim Trần Xuân Độ bỗng đập nhanh.
“Chẳng có gì cả… Tôi và anh em đang hoài nghi lần ám sát trước cũng do tập đoan Huy Thắng giở trò.” Nét mặt Trần Xuân Độ thản nhiên.
Sau khi Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân vào văn phòng tổng giám đốc, thấy Lê Kim Huyên đang làm việc bận rộn, Tô Hiểu Vân cũng không muốn quấy rầy cô, bèn đi đến sofa, ngồi yên tại đó.
Lâu sau đó, Lê Kim Huyên mới thở phào, ngước mắt lên, cô trông thấy Tô Hiểu Vân và Trần Xuân Độ.
“Hai người đến khi nào vậy?” Khuôn mặt mỹ lệ của Lê Kim Huyên ngẩn ra.
“Đến lâu rồi, thấy cậu đang làm việc nên mình sợ làm phiền đến cậu.” Tô Hiểu Vân mỉm cười, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn gì đã.”
“Được.” Lê Kim Huyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đồng ý.
Hai người đẹp đứng dậy, ra khỏi cửa, bỗng nhiên Trần Xuân Độ cũng theo sau, mặt dày nói: “Tổng Giám đốc Lê cũng dẫn anh theo nhé~”
“Không dẫn, tự về nhà ăn đi.” Lê Kim Huyên lạnh lùng đáp trả, hoàn toàn không đếm xỉa đến Trần Xuân Độ.
“Trong nhà không có cơm đâu~ Tổng Giám đốc Lê, chỉ là có thêm một miệng ăn thôi mà.” Trần Xuân Độ lẽo đẽo sau họ, vẻ mặt nịnh nọt, giống y như một kẻ bám đuôi.
…………
Trong một nhà hàng cổ kính, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi cạnh nhau, thân thiết như chị em.
Còn Trần Xuân Độ thì bất mãn co người trong một góc.
Thức ăn ở quán trà đều mang hương trà kỳ lạ, nghe nói đều cho thêm thiết quan âm thượng hạng… thậm chí khá nhiều món ăn thanh đạm cũng nồng đượm hương trà, làm say lòng người.
Kiểu thức ăn thanh đạm này tất nhiên rất được người đẹp như Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân yêu thích, ít calo, có lợi cho việc giảm cân.
Có điều người như Trần Xuân Độ lại hoàn toàn ăn không quen, ăn mấy gắp, trong miệng cứ lạt lẽo, anh nhìn Lê Kim Huyên cười, nói: “Kim Huyên, có thể gọi ít món mặn không…”
Lê Kim Huyên lạnh lùng lườm Trần Xuân Độ, ném thực đơn sang cho anh: “Mau chọn đi.”
Trần Xuân Độ thích thú, lần đầu tiên Tổng Giám đốc xinh đẹp thấu tình đạt lý như vậy.
Nhưng sau khi Trần Xuân Độ giở menu ra, sắc mặt bỗng cứng ngắc!
Tô Hiểu Vân cười khẽ: “Đây là tiệm trà, nên đều bán món chay, làm gì có món mặn.”
Trần Xuân Độ ỉu xìu, anh ra khỏi phòng bao riêng, vào nhà vệ sinh.
Vừa vào nhà vệ sinh, Trần Xuân Độ thả chậm bước chân, anh ngước mắt, thì thấy một bóng dáng gợi cảm đang dựa tường, hút thuốc.
Bờ môi gợi cảm nhả ra từng vòng khói thuốc, lượn lờ mờ ảo, Trần Xuân Độ nheo mắt, đánh giá bóng lưng thướt tha này.
Đây là một cô gái vô cùng quyến rũ, toàn thân mặc ren đen, nhấc tay nhấc chân đều rất mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!