Trong phòng bao riêng tư, Tô Hiểu Vân nhìn sắc mặt lạnh lẽo như sương của Lê Kim Huyên, mỉm cười nói: “Kim Huyên, lần đầu tiên tớ thấy cậu ghen đấy.”
“Ai ghen? Tớ ghen sao?” Lê Kim Huyên ngơ ra, ngay sau đó lập tức tỏ vẻ nghiêm chỉnh chối: “Anh ta là người của tớ, tớ trả lương cho anh ta, còn không thể yêu cầu anh ta chắc? Trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tớ, buồn nôn.”
Lê Kim Huyên “hừ” một tiếng, Tô Hiểu Vân bất lực lắc đầu, cười nói: “Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng, nhưng cậu không cảm thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt sao, ít nhất nếu đổi lại là người đàn ông khác, hoàn toàn không có sức kiên nhẫn như vậy với cái nết này của cậu đâu.”
Lê Kim Huyên không nói gì, người đàn ông khác? Cô nghĩ đến người bí ẩn kia, người đó hết lần này đến lần khác giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, người vô dụng này có thể so sánh sao?
Đường đường là một người đàn ông, lại còn cần cô phải nuôi, Lê Kim Huyên là kiểu phụ nữ mạnh mẽ điển hình, đương nhiên là trong lòng vẫn xem thường Trần Xuân Độ.
Nhất là mỗi lần thấy dáng vẻ nịnh bợ đó, giống như con chó Pug vậy, khiến Lê Kim Huyên thấy chán ghét.
“Anh ta chính là người giúp việc mà tớ thuê hết gần trăm triệu một tháng, đây đều là những việc anh ta nên làm, không ngờ chớp mắt đã thấy anh ta dây dưa không rõ với người phụ nữ khác rồi. Nói không chừng lúc tớ đi làm anh ta còn đưa phụ nữ về nhà tớ nữa đấy…” Lê Kim Huyên khoanh tay lại, một hơi nói quá nhiều lời, bất giác đã lôi cả Đường Nhu vào mắng rồi.
Tô Hiểu Vân ngồi bên cạnh nhìn, ý cười trong ánh mắt càng rõ ràng hơn, dáng vẻ lúc này của Lê Kim Huyên… so với những cô gái ghen tuông kia, có gì khác biệt chứ?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bá chiếm tiêu đề tin tức trong nhiều ngày… Nữ thần kinh doanh mà mọi người theo đuổi, có một ngày lại điên cuồng ghen tuông vì ông chồng bám váy của mình dây dưa không rõ với người phụ nữ khác… Má ơi tin này chắc chắn sẽ khiến đám truyền thông kia phát điên lên mất!
Trần Xuân Độ cứ như vậy ngồi ở cửa phòng bao hơn hai tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối, đến cả thức ă cũng không được đưa vào đó, khiến Trần Xuân Độ trở nên chán nản, xem ra lần này Lê Kim Huyên thật sự tức giận rồi.
Hai tiếng sau, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân mới cười nói đi ra khỏi phòng bao, cho dù Trần Xuân Độ đi theo phía sau Lê Kim Huyên cũng không thể nào tỏ ra niềm nở ân cần được, Lê Kim Huyên còn chẳng nhìn anh lấy một cái.
Sau khi vào bãi đỗ xe, Trần Xuân Độ ngồi vào ghế lái, cười tươi nói: “Tổng giám đốc Lê, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Trần Xuân Độ đang định giải thích, không ngờ Lê Kim Huyên lại hoàn toàn không cho anh cơ hội này, chỉ lạnh lùng liếc qua, rồi nói: “Lái xe, không lái thì chúng tôi xuống xe.”
Trần Xuân Độ bất lực, đành phải đạp ga, lái chiếc Maybach ra khỏi bãi đỗ xe, phóng trên đường.
Trong ngôi nhà xa hoa, Lê Thần Vũ đang ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, trong nhà bật nhạc, một bài nhạc yên bình.
Cô cả cô hai đang cười cười nói nói, hoàn toàn quên mất sự nhục nhã hôm qua, còn Lê Thần Vũ đang uống sâm panh, đợi một tin tức tốt xuất hiện.
Lê Quán Sâm cầm một ly sâm panh, đã ngà say rồi, thở ra hơi rượu nói: “Thần Vũ, không phải con nói tin tốt rất nhanh sẽ có sao, ba đã đợi đến tận bây giờ rồi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!