“Tôi chỉ là con rể nhà họ Lê chứ không hề đề cập đến chuyện thoái ẩn.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.
Thiên Diệp Chu Tác tự giễu cười, nhà họ Lê có tài đức gì mà lại có thể khiến cho con người thần thoại này nguyện ý thoái ẩn… An tâm sinh sống tại nước C.
Nếu Thiên Diệp Chu Tác biết, thiên kim nhà họ Lê đã biến Trần Xuân Độ thành người hầu thì… Chắc chắn sẽ bị ngất vì sốc!
Thiên Diệp Chu Tác mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng!
“Bịch—” Thiên Diệp Chu Tác, quỳ thụp xuống dưới chân Trần Xuân Độ!
“Long… Tôi không hề biết… Cậu là người giải quyết Thiên Diệp Vinh Thứ Lang…” Thiên Diệp Chu Tác chưa từ bỏ ý định cầu xin tha thứ, nhưng lời giải thích của ông ta quá nhạt nhẽo vào không có sức thuyết phục.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng, thâm thuý.
Đường đường là kiếm khách đứng đầu đảo quốc lại quỳ gối với người ta, chuyện này nhất định sẽ gây bão ở đảo quốc!
Nhưng, quỳ trước mặt Trần Xuân Độ lại biến thành một chuyện vô cùng bình thường.
Trần Xuân Độ không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Diệp Chu Tác.
“Long… Chuyện này không liên quan đến Tiểu Thiên Diệp đạo tràng, hoàn toàn là do một mình tôi gây ra… Sau khi tôi chết, cầu xin cậu đừng truy cứu trách nhiệm đối với Bắc Đẩu Nhất Lưu.” Cả người Thiên Diệp Chu Tác run rẩy, Trần Xuân Độ cũng không nói một câu nhưng ngược lại, điều đó lại càng tăng thêm áp lực.
“Ồng hãy mổ bụng tự sát đi… Tôi sợ, ô uế tay mình…”Trần Xuân Độ nói một câu rồi xoay người.
Thiên Diệp Chu Tác nhếch miệng để lộ một nụ cười thảm… Hiện tại ông ta đã hối hận rồi… Vì sao lại tới nước C, vì sao lại muốn tìm nhà họ Lê gây phiền toái… Ai mà ngờ nhà họ Lê… Lại ẩn giấu một con mãnh long chứ!
Đột nhiên, Trần Xuân Độ dừng bước và một giọng nói thản nhiên từ xa vọng lại: “Đừng chết ở đây… Vợ tôi mắc bệnh sạch sẽ nên chết xa một chút…”
“Tuân mệnh…” Một vệt máu tươi trào ra khỏi khéo miệng Thiên Diệp Chu Tác, đôi mắt cũng ảm đạm đi.
Đường đường là kiếm khách hàng đầu đảo quốc nhưng ai ngờ được lại rơi vào kết cục này!
Trong phòng giám sát của căn biệt thự, Lê Kim Huyên cùng mọi người đang thắc mắc vì sao tên sát thủ đó lại đột nhiên mất dạng.
Tô Loan Loan cẩn thận nhìn chằm chằm từng màn hình giám sát nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của tên sát thủ đó.
“Tên đó đi đâu rồi?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Không biết.” Tô Loan Loan lắc đầu, “Mỗi góc chết của biệt thự đều được bố trí máy ảnh, theo lý mà nói không thể tồn tại vị trí mà chúng ta không nhìn thấy được.”
Ngay cả một người có kiến thức chuyên môn như Tô Loan Loan cũng không thể tìm ra tung tích của tên sát thủ.
Ai cũng nghĩ không ra tại sao sát thủ đã giết đến tận cửa rồi mà lại đột nhiên biến mất.
Tấm thân yêu kiều của Lê Kim Huyên căng cứng, tim đập thịch thịch, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bị bao trùm bởi sự lo lắng.
Cô sợ hãi, không biết có khi nào tên sát thủ đó thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ngay tại đây không.
Gương mặt sắc sảo của tổng giám đốc nữ thần hiếm khi lộ ra sự bất lực, dù gì… Cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
Dù trong giới kinh doanh, cô ấy có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì trong đời sống thực, cô cũng không thể đánh lại một gã đàn ông được.
Không hiểu sao, trong tâm trí của Lê Kim Huyên bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của người bí ẩn từng có sức mạnh như siêu nhân ấy.
Người bí ẩn đó, liên tục xuất hiện vào những thời điểm mấu chốt để cứu cô.
Anh ta đang nơi nao? Lần này cũng sẽ xuất hiện để bảo vệ cô chăng?
Thậm chí chính Lê Kim Huyên cũng không nhận ra cô đã bất tri bất giác nảy sinh hảo cảm với người thần bí.
Lần đầu tiên, tổng giám đốc nữ thần luôn tỏ ra mạnh mẽ, sắc sảo nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ với một người đàn ông.
Thân thủ lợi hại như siêu nhân chính là điều mà mỗi một người phụ nữ đều mong muốn người đàn ông của mình có được.
Không ai muốn một kẻ nhu nhược như Trần Xuân Độ mỗi khi gặp nguy hiểm đều không xông lên mà tìm chỗ ẩn nấp.
Thậm chí Lê Kim Huyên còn nảy ra một ý tưởng cực kỳ thái quá, nếu Trần Xuân Độ có được kỹ năng và sự dũng cảm của người bí ẩn đó, thì biết đâu cô sẽ bớt ác cảm với anh hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thật lâu sau, bên ngoài phòng giám sát truyền đến một loạt tiếng bước chân!
“Cẩn thận!” Tô Loan Loan nhẹ giọng nói, thanh âm nhỏ như thể bị nhấn chìm trong bầu không khí.
Lê Kim Huyên lộ vẻ lo lắng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cửa phòng giám sát, cơ thể không ngừng run rẩy, lo sợ.
Ba người phụ nữ co ro trong góc, cảnh giác nhìn về phía cửa, nâng cao đề phòng đến cực điểm khi nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ở cửa phòng giám sát, đã sớm xuất hiện một bóng người quen thuộc, quần áo xộc xệch, kỳ quái nhìn Lê Kim Huyên và mọi người, hỏi: “Tổng giám đốc Lê, mọi người đang làm gì vậy?”
“Là anh…” Đám người Lê Kim Huyên thở phào nhẹ nhõm, Tô Hiểu Vân hỏi: “Tên sát thủ kia đâu?”
“Sát thủ gì chứ? Tôi có gặp ai đâu.” Trần Xuân Độ làm ra vẻ nghi hoặc, gãi gãi đầu.
“Anh không nhìn thấy tên sát thủ sao?”Tô Loan Loan hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!