Ông thoáng
do dự một hồi rồi lắc đầu, cười khổ một cái, gắp thức ăn đưa qua bát của con
gái và an ủi:
“Thật ra thì
năm nay chưa xây được thì vẫn còn năm sau mà, chúng ta còn nhiều thời gian lắm
đấy con.”
Hạ Tử Tinh cố
gắng nuốt trôi một miếng cơm nhưng đến cuối cùng vẫn nôn hết ra.
Thấy em gái
đau lòng như vậy, chị gái cũng xót vô cùng liền nói:
“Tử Tỉnh, đừng
lo lắng. Tiền tiết kiệm của vợ chồng chị vận còn một chút, với lại chị cũng có
mấy người bạn có điều kiện, để chị hỏi thử.”
Em gái cũng
lo lắng nói:
“Chị, không
sao đâu mà…”
Vốn dĩ, cô
đau lòng như vậy là vì đây không phải ước mơ của riêng bố cô. Năm cô tám tuổi,
bố cô đã có cơ hội để thực hiện ước mơ này nhưng chỉ vì cô bị bệnh nặng, phải
tiêu hết số tiền bố tích góp, còn vì vậy mà bố cô bị lỡ mất một ông lớn có ý đối
với dự án khu đô thị này. Kể từ sau khi biết chuyện, cô đã thề là phải thực hiện
bằng được dự án này, giúp bố thực hiện ước mơ nên ngày đêm cô chăm chỉ học tập.
Năm cô học đại học năm nhất đã cùng với anh rể và chị gái lớn thành lập tập
đoàn. Vì sự hưng thịnh của tập đoàn, vì mục đích là xây dựng khu đô thị cô đã
nnoox lực không ngừng. Hơn một tháng trước cô vốn đã có ý định tiến hành thực
hiện dự án, cô đang có kỳ vọng rất nhiều vào dự án nên thấy thất vọng khi chẳng
thể làm được gì cũng phải thôi.
Thấy vợ đau
lòng như vậy, Thẩm Thiên cũng không nỡ. Từ trong ví rút ra một tấm thẻ ngân
hàng làm từ vàng chói lóa, đặt xuống bàn rồi di đến trước mặt người con gái
đang khóc lóc:
“200 tỷ, có
đủ không?”
Cả nhà đang
bối rối thì nghe được câu nói này của Thẩm Thiên liền quay sang nhìn anh.
Hạ Tử Tinh
cũng nước mắt nước mũi cũng ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ rồi nhìn người đàn ông
trước mặt mình.
Cô run rẩy
vì ngạc nhiên, cứ ngỡ mình ngghe lầm, liền tiếp tục quay sang nhìn Thẩm Thiên
nói:
“Anh… Anh nói
gì?”
Thẩm Thiên
thấy vậy liền thu tay về, tiếp tục vừa mở ví tìm thêm chiếc thẻ nữa vừa nói:
“Anh nói anh
đầu tư 200 tỷ cho em, có đủ không? Không đủ thì…”
Đúng lúc anh
đang định rút thêm chiếc thẻ vàng khác đưa cho cô thì Hạ Tử Tinh lập tức đứng dậy
vì phấn khích:
“Đủ, đủ chứ.”
Thấy cô phấn
khích như vậy, anh rất ngạc nhiên rồi nhìn lướt qua mọi người, ai nấy đều đang
mắt chữu o mồm chữ a. Thậm chí, có mấy người đang cầm đôi đũa trên tay liền rơi
xuống bàn. Hai tiếng “Lách cách” “Lách cách” đã đánh vỡ bầu không khí này.
Mọi người ngạc
nhiên cũng phải thôi vì 7 năm trước, anh vẫn chỉ là một tên vô dụng. Chính vì 7
năm trước, vì một lần tình cờ mà anh và Hạ Tử Tinh xảy ra tình một đêm với nhau
nên cả nhà cô mới bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh cũng phải ở rể nhà họ. Chỉ ở được
hơn hai tháng, anh liền biệt tăm biệt tích đi làm ở xa. Nào ngờ, chỉ mới bảy
năm không gặp mà anh đã có thể tùy tiện rút ra 200 tỷ, đủ để mua cả một gia tộc
đứng đầu tỉnh này ấy chứ.
Hạ Tử Tinh vội
hoàng hồn, nhận ra mới nãy mình đã quá kích động, cả nhà vẫn đang chăm chú nhìn
vào vợ chồng họ.
Đến cả Thẩm
Thiên cũng đang nhìn cô với anh mắt ngạc nhiên. Cô vội vàng hỏi:
“200 tỷ này,
anh lấy từ đâu ra thế?!”
Thẩm Thiên
cũng hết im lặng vội cất ví và thản nhiên nói:
“7 năm trước,
chồng em nói là rời bỏ quê hương đi làm ở xa còn gì? Chẳng lẽ đi làm 7 năm cũng
không thể rút ra được mấy đồng lẻ hay sao chứ?!”
Dương Triết
ngạc nhieenn hỏi:
“Chú đi làm
cái gì thế? 7 năm đi xa, về nhà cái lấy ra 200 tỷ mà chú nói là tiền lẻ? Làm được
nhiều như vậy, sao chú không mách anh? Anh cũng muốn kiếm tí trác đấy”
Thẩm Thiên
cười cười nói:
“Em bán mạng
ở nước ngoài kiếm về đấy, anh đi không? Thằng bạn em ở nước ngoài nói vẫn đanng
thiếu slot đấy, chỉ cần kí vào giấy sinh tử, làm đến 5 năm liền có tiền cầm về
nhà, muốn làm thêm cũng có thể kí thêm.”
Dương Triết
cười khổ:
“Chú là
thanh niên trai tráng khỏe mạnh, vóc dáng khỏe nên thích làm liều ấy chứ còn
anh vóc dáng yếu ớt thế này, ngoài cái óc kinh doanh tốt ra thì không dám liều
đến cái mạng đâu vì anh vẫn còn 3 mồm ăn kìa.”
Thẩm Thiên lắc
đầu cười cười, nói:
“Thế thì chịu
thôi!”
Cả nhà nghe
được chàng thanh niên trẻ 20 tuổi năm nào vì muốn để vợ có cuộc sống tốt, liều
mình kí vào khế ước sinh tử mà bán mạng nơi đất người. Người nào người nấy đều
thấy thương tiếc anh đến cực độ.
Lúc này, có
lẽ không ai để ý Hạ Tử Tinh, mục tiêu cả đời của chàng thanh niên liều mạng ấy
đang hoe hoe đỏ mắt, khuôn mặt nóng bừng, trong tận đáy lòng cô chỉ cảm thấy
thương người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy áy náy khi nghĩ lại những lời nói lạnh
lẽo vừa rồi ở sân bay. Người đàn ông vừa vung tay liền có thể lấy ra 200 tỷ thì
thế giới này có mấy ai? Phụ nữ trên thế gian có lẽ phải xếp hàng từ đây đến hết
một vòng trái đất muốn theo đuổi anh ấy chứ. Ấy thế mà anh ta lại chỉ nghĩ đến
một mình cô, cực khổ vì cô 7 năm trời mà về nhà bị vợ nói mấy lời lạnh lẽo ấy,
không chút quan tâm nào. Người đàn ông nào nói không cảm thấy buồn lòng thì chỉ
có điêu.
Cô lúc này
đã nhận ra bản thân cứ đơ ra, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt liền hai má
đỏ bừng bừng vì xấu hổ, vội vàng lảng sang chuyện khác.
Cô thò tay
lên lấy tấm thẻ cất vội vào túi, xấu hổ nói:
“Thế cái này
là của em rồi đấy nhé!”
Cả nhà thấy
cô đáng yêu như vậy liền cười ha hả.
Tầm 13h chiều,
cả nhà cũng đã ăn cơm xong, Hạ Tử Tinh đang rửa bát dưới bếp thì thấy cô em gái
Hạ Tử Nguyệt rón rén đi đến bên cạnh, cười hì hì nói:
“Chị yêu của
em ơi~”
Hạ Tử Tinh
nghe em gái nói vậy, quay sang mỉa mai nói:
“Gì? Ngày
thường có thấy em gái gọi chị như thế đâu?!”
Cô em tinh
nghịch mở ngay chiếc túi chị để ở bên cạnh, thò tay vào cầm lấy chiếc thẻ trên
tay, hai mắt sáng bừng như tìm được kho báu, cô khẽ nói nhỏ:
“Chị à, em
chưa cầm vào thẻ vàng của ngân hàng thế giới bao giờ. Cho em mượn xem thử chút
nhé?!”
Từ ngoài cửa,
Hạ Tử Tuyết cười cười đi đến chỗ hai chị em trò chuyện nói:
“Đừng nói là
em, ngay cả mấy chủ gia tộc đứng đầu của tỉnh mình cũng không có tư cách nhìn
thấy tấm thẻ ấy ở ngoài đời dù chỉ một lần thôi đâu, nếu chúng ta không phải từng
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!