Nói rồi lão già ấy bộc phát toàn bộ thực lực của mình, không khí xung quanh lão như bị hút sạch hoàn toàn, không còn dù chỉ là một chút cái rồi lão thả không khí bùng phát ra ngoài, không khí lúc này bao quanh lão lại mang một màu tím tuyệt ảo.
“Vậy mà lại là Sắc Khí Tân Thiên cơ à?” Thẩm Thiên nhếch mép nói.
“Lão già, luyện ra được trình độ này chứng tỏ ông có thiên phú đấy! Nếu bây giờ ông rút lui, có lẽ sẽ một ngày ông đạt đến thành tựu xa hơn. Thậm chí sẽ tiến cấp thăng cảnh!” Thẩm Thiên nói.
“Tiến cấp thăng cảnh? Là cảnh giới gì?” Nhìn thấy lão già có vẻ lưỡng lự.
Cũng đúng thôi, trên cảnh giới của lão ta cũng chỉ có Thần Cảnh nữa mà giờ đây lại nghe Thẩm Thiên nói đến Tiến Cấp Thăng Cảnh cũng sẽ có đôi phần tò mò.
“Đó là gì? Khi nào ông chạm đến ngưỡng của đỉnh phong của Thần Cảnh ông sẽ tự hiểu ra mà thôi!” Thẩm Thiên nói.
“Hahahahaha, cái gì mà tiến cấp thăng cảnh chứ? Không giải thích được chính là không có chứ gì?!” Tên bụng bia kia cười ha hả nói.
Thẩm Thiên không vui nhíu mày một cái.
Có vẻ như lão già đó cũng đã bị giao động, tiến thẳng lên đánh đôi quyền về phía Thẩm Thiên. Thứ lão ta nhắm đến chính là ngực của anh nhưng đã bị Thẩm THiên thoăn thoắt đưa tay lên nắm chặt lấy hai cô tay ngay khi vừa chuẩn bị chạm vào. Thẩm Thiên bẻ còng hai tay lão ra đằng sau, một chân trái đạp thẳng vào ngực lão khi vẫn giữ lấy hai tay ông ta khiến 2 tay của ông ta liền bị đứt, mất máu quá nhiều mà chết.
Lão già còn lại tuy thấy cũng hơi sợ đấy nhưng tánh mạng cả nhà ông ta bị gia tộc tên béo uy hiếp hơn nữa là người Thẩm Thiên vừa giết lại chính là người bạn già của ông ta nên ông ta cũng lao vòn vọt về phía Thẩm Thiên, vừa lao đến lão ta định lộn người đạp đôi chân của mình vào mặt Thẩm Thiên với ý đồ quắp cổ anh nhưng lão cũng vậy, bị Thẩm Thiên cầm lấy hai chân ném về sau mấy mét.
Lão tiếp tục tấn công không ngừng, đôi ba quyền ra tiếp Thẩm Thiên đều đỡ được cái rồi lão cũng bị Thẩm Thiên hạ gục ngay trong chớp mắt.
Lão ta không có thiên phú như người vừa rồi, không có sắc khí hộ thân nên Thẩm Thiên đã dùng ngoại lực của mình mà giết chết ông ta.
Thì ra Thẩm Thiên cũng có sắc khí hộ thân, là màu xanh da trời và có trình độ đến hóa hình hình hổ kiêu ngạo mà giẫm chết lão.
Bấy giờ tên béo mới giật mình khi bên mình chẳng còn có ai, người vợ thân thiện vừa rồi vì sợ quá nên đã chạy mất.
Ngay khi Thẩm Thiên vừa định kết thúc lão thì người vợ ấy lại gọi người đến.
Hay thay cô ta lại gọi tới hai chiến sĩ của Thẩm Thiên nên ngay lập tức, họ nhận ra người đang đứng trước mặt mình là tân thủ lĩnh Devil’s Law lừng lẫy mọi chốn.
Mọi người dân xung quanh vì sợ bị liên lụy bèn lảng vảng bỏ đi, không ai dám ngó đến chuyện bên đây.
Tên béo dập đầu xin tha thứ “Tân Thủ Lĩnh, thành thực xin lỗi a! Tôi không cố ý a, xin người hãy tha cho nhà họ Quách chúng tôi một lần ạ!”
Tên này đúng ngu thật chứ, vốn Thẩm Thiên chẳng biết hắn là ai nên có ý định tha rồi mà hắn lại để lộ ra gia tộc của mình.
Thẩm Thiên đúng muốn tha mà không được mà!
“Nhà họ Quách sao? Được đấy!” Thẩm Thiên nói rồi còn cười một nụ cười nham hiểm.
“Cút đi đi, đừng để tôi ‘thấy cậu và gia đình của cậu’ nữa.” Thẩm Thiên trừng mắt nói.
Tên béo cứ nghĩ được tha liền vội vàng ôm theo con trai và vợ rời đi.
Hai người của Devil’s Law cũng rời đi ngay lập tức.
Tuy Tư Duyệt đang dần thích ứng nhưng nhất thời chứng kiến việc giết người ngay trước mắt mình, lại chết một cách kinh dị như vậy vẫn không chịu được.
Vẫn may là có Hạ Tử Tinh, cô ôm con gái rồi một tay che mắt, che tai lại cho con rồi cũng ở hướng khác mà run bần bật vì nãy giờ cô nghe thấy hết mà.
Thẩm Thiên quay người lại thì thấy vợ và con gái đang run bần bật vì sợ, tuy thấy có lỗi nhưng cũng đáng lắm. Sau này họ sẽ phải thấy nhiều hơn. Dù cho họ có trách anh vì việc ngày hôm nay nhưng anh sẽ không hối hận.
Viof thế giới này vốn tàn khốc tựa vậy, thậm chí là còn hơn.
Nếu một ngày anh rời xa họ, rồi họ sẽ làm sao để sinh tồn trong giới thượng lưu mà họ đang sống đây?
Phải thật tàn nhẫn và nhẫn tâm mới có thể đổi lại một cuộc sống đầy đủ mà!
Ngày hôm ấy anh đưa con gái và vợ đi chơi vui vẻ.Đến chiều anh lại đưa họ về tổng bộ rồi tạm biệt họ để rời xa nơi đây.
Khi họ vừa cất cánh cũng là lúc Bạch Tiên Sinh và Mạn Lâm liền trở về “Thẩm Thiên, có việc gấp gì vậy a?” Mạn Lâm mắt nhắm mắt mở nói.
Cậu ta vừa đang ở biển vui chơi với Bạch Tiên Sinh thì lại nghe tin người bướm đến báo có việc phải trở về nên họ liền lên máy bay.
Tranh thủ ngủ chứ vừa mới dậy, có chút hơi mệt mỏi.
Bạch Tiên Sinh cầm trên tay va li, đẩy nhẹ khuỷu tay của mình vào sườn của Mạn Lâm “Nghiêm túc một tí đi”
Mạn Lâm chỉ cười trừ cho có rồi đứng nghiêm trang ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!