Chương 1006
Người đội trưởng đội hộ vệ này không dám phản kháng lại.
Giờ phút này anh ta chỉ có thể run rẩy cầm lên con dao bổ dưa, run giọng nói: “Cậu chủ, xin lỗi!”
Một giây sau, anh ta chợt dùng sức vung dao bổ dưa trong tay lên. Chân Hàn Tước hét lên đầy đau đớn khi tay phải bị chặt đứt. “A!”
Tiếng kêu thảm thiết giống tiếng heo bị chọc tiết phát ra. Chân Hàn Tước đau đến lăn lộn trên đất.
Bùi Nguyên Minh mặt đầy chán ghét nói: “Đem cái này ném cho chó ăn!”
Tên đội trưởng đội hộ vệ kia căn bản không dám phản kháng, nhặt cánh tay đứt kia chạy ngay xuống nhà sau.
Rất nhanh, chó săn mà Chân Hàn Tước nuôi ở nhà sau truyền đến tiếng gầm gừ cùng tiếng nhai xé.
Chân Hàn Tước vẫn đang lăn lộn dưới đất, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Quá độc ác!
Bùi Nguyên Minh thật quá độc ác!
Anh ta bây giờ hoàn toàn bị phế rồi. Cứ cho là sau này tìm được bác sĩ giỏi nhất trên thế giới tới đi chăng nữa, cũng nào ai có thể moi cánh tay gãy của anh ta từ trong bụng con chó kia ra mà gắn lại được nữa?
Thời khắc này Chân Hàn Tước trong lòng tràn đầy oán độc, nhưng anh ta cũng không dám lộ ra một chút biểu tình tàn độc nào. Trên khuôn mặt anh ta đang ngước nhìn Bùi Nguyên Minh, đầy vẻ thỉnh cầu.
Mà Trịnh Thu Hằng giờ phút này đã sợ đến sắp ngất đi, toàn thân đều muốn nhìn ra thành bã. Lần đầu tiên cô ta thấy vẻ tàn độc đến như vậy của Bùi Nguyên Minh, nhớ tới trước kia mình làm nhục Bùi Nguyên Minh như thế nào, cô ta cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi rồi.
Cuối cùng, Chân Hàn Tước cắn răng quỳ ở trước mặt Bùi Nguyên Minh: “Thế tử Minh, hôm nay hết thảy đều là hiểu lầm!” “Đều là cái tên Trịnh Chí Dụng kia giật dây tôi!” “Nếu không, tôi cùng quý phu nhân không thù không oán, vì sao phải ra tay với quý phu nhân làm gì?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Chuyện của vợ tôi tạm không bàn đến nữa.” “Nhưng còn có những chuyện khác phải tính.” “A?”
Chân Hàn Tước sửng sốt, còn có chuyện gì? Sẽ không phải là lại chặt tiếp một cánh tay khác của anh ta đấy chứ?
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Những người lúc trước bắt vợ tôi đâu? Đưa bọn họ vào đây.”
Rất nhanh, có mấy người thuộc hạ của Chân Hàn Tước bị bắt đi vào, giờ phút này bọn họ cũng run lẩy bẩy, thật sự là bị dọa sợ.
Trong nháy mắt trông thấy Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều quỳ rạp trên đất không ngừng dập đầu. “Thế tử Minh, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!” “Chúng tôi cũng là nghe lệnh làm việc mà thôi!” “Đều là cái tên Trinh Chí Dụng kia ra lệnh cho chúng tôi làm việc mà!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Phế hết đi. Sau đó lôi tên phế vật kia vào đây.”
Rất nhanh, mấy cái tên thuộc hạ này liền bị kéo ra ngoài, trong sân truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh Chí Dụng cả người đã như nhũn ra giờ phút này bị người khác lôi đi vào, ném ở trên mặt đất giống như heo chết vậy.
Anh ta giờ phút này đã biết thân phận của Bùi Nguyên Minh, không kìm được mà run lẩy bẩy. “Bùi Nguyên Minh, là tôi có mắt không trọng, đều là tôi sai. Cầu xin cậu, cầu xin cậu nể tình tôi là anh họ của Tuyết Dương mà tha cho tôi lần này đi!”
Trịnh Chí Dụng thật sự rất sợ!
Trời mới biết Bùi Nguyên Minh lại thật chính là Thế tử Minh!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!