Chương 1323:
Đem Nạp Nhã Lan trở về bên cạnh Nạp Hoàng Chi.
Tổ tiên của giới thẩm định phấn khích đến mức không kìm được mình.
Bùi Nguyên Minh đặn dò, “Tất cả người nhà Nạp Lan, tạm thời hãy tìm một khách sạn năm sao để ở”
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”
Bùi Nguyên Minh biết rất rõ rằng rắc rối lớn nhất lần này chính là Thanh Tứ gia.
Thanh Tứ Gia vẫn chưa chết, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.
Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, mọi người trong gia đình Nạp Lan ai cũng sợ hãi run lên.
Mà trong đám người, ánh mắt của Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh khác hẳn so với trước đây.
Người đàn ông này không chỉ xuất sắc, mà còn cứu mạng cô.
Nếu không có người đàn ông này, Nạp Nhã Lan cũng không dám tưởng tượng đến kết quả mà mình phải hứng chịu.
Tuy nhiên cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này ngoài một câu cảm ơn cô ấy cũng không biết nên nói gì, giống như ngàn vạn lời nói đều im lặng.
Về phần Hạ Vân, trên đường đi cũng đã khôi phục bình tĩnh. Lúc này, chị Vân hít một hơi thật sâu nói: “Tổng giám đốc Minh, lần này người bên kia tới đây là vì anh.”
“Tôi cùng cô Nhã Lan, bất quá cũng chỉ là công cụ mà chúng dùng để đối phó với anh mà thôi”
“Lần tới, xác suất lớn nhất chính là đối phương sẽ dùng vợ anh để đối phó.”
Sau khi im lặng một hồi, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa”
Hạ Vân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Trên xe, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Đợi đến chỗ ở của Hạ Vân, Hạ Vân một mực không lên tiếng, lúc này mới nói nhỏ, “Tổng giám đốc Minh, anh vừa cứu tôi một lần, tôi có phải nên dùng thân để báo đáp?”
Bùi Nguyên Minh biểu tình kỳ quái nhìn Hạ Vân một lát, mới cong ngón tay ở trán chị Vân bắn một cái.
Nhà thờ tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thanh.
Thanh Minh Giang đang pha trà, đây là một phần trong công việc tu đạo của ông ta.
Cái gọi là tu đạo, nói trắng ra chính là đạo pháp tự nhiên, tùy theo tâm nguyện,cũng không phải là cứ ngồi trơ ở trên tọa bồ đoàn là có được.
Trong nhiều trường hợp, có thể làm bất cứ gì mình muốn, tùy tâm là tốt, như vậy có lẽ sẽ được giác ngộ.
Mà ở phía đối diện Thanh Minh Giang, Phương Chính đang dựa lưng vào góc tường trong bóng tối, không nói một lời.
“Trà này là do chính tay tôi tự trồng. Cuối cùng chỉ có mấy phần trà, nhưng hương vị của thứ tôi trồng luôn luôn khác biệt, cậu nói xem có phải không?”
Thanh Minh Giang cười chúm chím mở miệng nói.
Nhưng mà Phương Chính sắc mặt vẫn như cũ, lặng im không nói gì. Như thể trên thế gian này không có bất cứ vật gì có thể đánh động hắn ta vậy.
Tâm tình như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, đủ để nói, sự tồn tại của Phương Chính chính là một thứ rất đáng sợ.
Bởi vì tồn tại như vậy, là không có cảm tình.
Thanh Minh Giang nhìn Phương Chính, mặt đầy vẻ xúc động, đây là người mạnh nhất trong bộ ba binh vương mà ông ta mang theo ra ngoài, thật đáng tiếc khi anh ta chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng. Trừ mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể sai khiến.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyện náo.
“Ông Tư, đại sự không xong rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!