Chương 1694:
Nhìn thấy Uông Linh Đan hẹn chiến với Bùi Nguyên Minh, ánh mắt của tất cả mọi người đều liếc qua.
Uông Khải Trạch lạnh lùng bảo: “Họ Bùi kia, anh không có hứng thú hay là không biết chơi?
Cứ nói thẳng đi, không biết cũng không mất mặt đâu!”
Chung Thanh Tùng cũng thản nhiên nói: “Cậu Uông, sao lại làm khó người ta thế? Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, làm sao lại biết cách chơi hai mươi mốt điểm được chứ? Cậu kêu anh ta đánh địa chủ thì anh ta còn có thể biết!”
Nghe được lời này, những nam nữ có mặt ở đó đều phát ra tiếng cười châm biếm.
Hai mươi mốt điểm là cách nói thông tục, ở nước Gaul, cách chơi bài này được gọi là blackjack.
Người không biết quy tắc thì đừng nói là chơi, chỉ sợ ngay cả thua là gì, thắng là gì cũng không hiểu.
Dưới tình huống như vậy, nếu không biết thì cứ nói thẳng ra, không phải là được rồi sao?
Cái này gọi là chết cân mặt mũi, sống thì chịu tội!
Uông Linh Đan nhìn về phía Bùi Nguyên Minh một cách hứng thú, rôi nói: “Vậy làm thể nào mới có hứng thú?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Cược rượu thì không thú vị, nếu chơi tiền thì lại vi phạm pháp luật, hay là, chúng ta chơi chút gì đó thú vị đi. Cô thua rồi, thì đêm nay cô chính là người của tôi.. “
“Người của anh?” Đường Hàn Vũ ở bên cạnh tức đến cả người run lên: “Họ Bùi kia, đầu anh bị úng nước sao? Anh tưởng anh là ai chứ? Anh chỉ là một tên bảo vệ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh cảm thấy mình xứng sao? Ai cho anh dũng khí nói ra loại lời này? Mau xin lỗi Linh Đan ngay!”
Lúc này, cô ta thật sự vừa sợ vừa tức, lỡ như vì tên bảo vệ thối kia mà mình đắc tội với Uông Linh Đan, vậy sau này cô ta còn lăn lộn trong giới giải trí kiểu gì nữa?
Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái. Anh rể không phải là loại người này. Sao đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này chứ?
Mà Chung Thanh Tùng và Uông Khải Trạch thì lại hơi sững sờ, ngay sau đó cả đám đều nở nụ cười lạnh.
Tên bảo vệ quèn này đúng thật là không biết sống chết!
Uông Linh Đan là ai chứ? Là cô cả của nhà họ Uông, là thiên kim nhà quyên thế chân chính, lại càng là người phụ nữ mà một trong sáu thế tử của thủ đô – Chân Vũ Long nhìn trúng. Vậy mà cũng dám có tư tưởng này sao?
Muốn chết thì cũng không nên chọn chết như vậy chứ?
Nghĩ đến điểm này, đám người Chung Thanh Tùng trực tiếp nhấc băng ghế lên.
“Không được ra tay!”
Uông Linh Đan lạnh lùng mở miệng, tâm mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy sự rét lạnh. Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của mình, thì bây giờ cô ta đã cho người ném anh xuống sông cho cá ăn rồi!
Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh một cách dửng dưng, rồi mở miệng nói: “Tôi và anh chơi ba ván, chỉ cần anh có thể thắng tôi một ván là coi như anh thẳng, tôi sẽ cho anh ba mươi lăm tỷ!”
Ba mươi lăm tỷ sao?
Không ít người nghe thấy đều hít ngược một ngụm khí lạnh, thầm hô Uông Linh Đan ra tay thật hào phóng.
Một tên ngu ngốc như Bùi Nguyên Minh nghe thấy ba mươi lăm tỷ, chẳng phải sẽ trực tiếp bị đập cho ngu người hay sao?
Nhưng mọi người lại cảm thấy anh không có khả năng thắng được.
“Nhưng nếu anh thua rồi, vậy anh phải quỳ xuống vả miệng một trăm cái, sau đó đi làm tạp dịch cho nhà họ Uông ba năm, thế nào?”
Uông Linh Đan đã nghĩ xong rồi, nhà cô ta cũng có mấy võ đạo quán cổ xưa, đều là kiểu kiến trúc cũ. Đến lúc đó, cứ cho Bùi Nguyên Minh tới phụ trách dọn vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!