Chương 233
“Trịnh Tuyết Dương chắc chắn xong đời rồi. Với năng lực của cô ta, làm sao có thể thu phục được công ty đầu tư Bùi Thị chứ? Tôi đã thăm dò qua rồi, tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty đó là một người rất huyền bí, chưa ai từng thấy mặt người đó cả.”
Sau khi nhà họ Trịnh họp xong, hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng cùng nhau rời đi, Trịnh Thu Hằng bày ra vẻ mặt lạnh lùng mà đi ra ngoài.
“Bình thường cô ta chắc chắn không có cách nào giải quyết được việc này, nhưng vấn đề là cô ta đã thu phục chuyện đầu tư mấy lần rồi, sợ là lần này cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu Trịnh Tuyết Dương có thể nắm trong tay quyền lực tài chính của công ty nhà chúng ta, vậy thì tương lai hai chúng ta sẽ rất khó khăn.” Trịnh Chí Dụng cũng không phải không lo lắng.
“Lo lắng làm gì? Trừ khi cô ta ngủ với tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị thì may ra, chứ còn cô ta với thằng chồng phế vật kia thì làm được gì? Người có tiền sẽ đồng ý gặp cô ta sao?” Trịnh Thu Hằng mở miệng nói với vẻ mặt nham hiểm.
Bây giờ cô ta đã ở cùng phe với Trịnh Chí Dụng, nếu Trịnh Tuyết Dương nắm quyền, cuộc sống sau này của cô ta nhất định sẽ rất khó khăn.
“Hy vọng là như vậy.” Trịnh Chí Dụng thở dài, ánh mắt đầy nham hiểm, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, e là anh ta sẽ phải chuẩn bị một số chuyện khác.
Cùng lúc đó, Trịnh Tuyết Dương đang ngồi trên chiếc Porsche.
Trịnh Tuyết Dương đang ngẩn ngơ, vừa rồi Bùi Nguyên Minh gửi cho cô một tin nhắn, yêu cầu cô đồng ý giải quyết sự việc và còn đưa ra điều kiện. Mặc dù vừa rồi cô rất cứng rắn, nhưng sau khi bước ra ngoài cô cảm thấy hơi choáng váng.
“Bùi Nguyên Minh, anh nói anh gọi cho Hạ Vân một cú điện thoại là có thể giải quyết sự việc, có đúng không?” Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ mặt lo lắng sau khi xe nổ máy.
“Cái gì? Mày giật dây để Tuyết Dương đồng ý chuyện này sao? Mày bị điên à, tao nói cho mày biết, nếu Tuyết Dương không giải quyết được chuyện này, chúng ta sẽ phải gánh khoản nợ hơn trăm tỷ đấy! Mày có biết đó là cái gì không? Cho dù có chém mày ra để bán thì cũng không bán được nhiều tiền như vậy đâu.” Thanh Linh vốn tưởng rằng Trịnh Tuyết Dương tự tin như thế thì chắc là đã có cách giải quyết rồi, nhưng không ngờ là chính Bùi Nguyên Minh đã giật dây, giờ phút này bà ta cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, cả người đều không có chút sức lực.
Nếu thật sự mắc món nợ hơn trăm tỷ, bà ta không những không có cơm ăn áo mặc, mà còn không biết kết cục của mình sẽ ra sao nữa.
“Đừng lo lắng, lần trước chúng ta cùng Công ty đầu tư Bùi Thị trao đổi bức tranh kia, nghe nói tổng giám đốc của bọn họ rất hài lòng, có nhân tình này, chắc là người ta sẽ cho chúng ta chút mặt mũi thôi.” Bùi Nguyên Minh trấn an Trịnh Tuyết Dương một câu.
Trịnh Tuyết Dương thở ra một hơi, do dự một hồi mới nói: “Hay là chúng ta đưa Ngôi sao vĩnh cửu cho cô Vân đi? Để cô ấy nói những điều tốt đẹp cho chúng ta!”
“Không! Đây là đồ của nhà chúng ta, làm sao con có thể tùy ý cho đi như thế được!” Thanh Linh vốn đang mềm nhũn ở băng ghế sau, đột nhiên ngồi dậy.
Bà ta đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia của Trịnh Tuyết Dương, hơn chục carat, bà ta định đeo một thời gian để khoe khoang, sao có thể để Trịnh Tuyết Dương tặng cho người khác được.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Thanh Linh một cái, nhưng không nói gì mà chỉ an ủi Trịnh Mẫn: “Trước tiên em cứ gặp Hạ Vân một lần, để xem cô ấy nói thế nào.” Trịnh Tuyết Dương do dự một hồi rồi gật đầu, cô biết những ưu ái của bức tranh kia đã dùng hết khi lấy được số tiền đầu tư mười tỷ, nhưng lúc này xem ra cũng không còn cách nào khác.
Vào buổi chiều.
Bùi Nguyên Minh đến Công ty đầu tư Bùi Thị từ rất sớm, Hạ Vân cũng lập tức đi theo.
“Buổi chiều Tuyết Dương sẽ đến xử lý chuyện về giấy của luật sư, cô xem rồi xử lý nhé.” Bùi Nguyên Minh nói.
Hạ Vân lộ vẻ lo lắng nói: “Tổng giám đốc, ý của anh là phải xử lý càng sớm càng tốt, hay chậm một chút?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!