Chương 2541:
Trần Hồng Điệp vốn chuẩn bị giơ súng báng ngắn lên, nhưng lúc này cô ta run rẩy rụt về. Ban đầu cô ta cho rằng Bùi Nguyên Minh là dựa vào Thôi Văn Triết nên mới có thể diễu võ giương oai. Nhưng ngay lúc này, tận sâu trong lòng cô ta lại tuyệt vọng và sụp đổ.
Mà Takei Seiichiro thì ôm mặt mình, lúc này chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức từng hồi. Đồng thời, thứ đau đớn còn có tự tôn, kiêu ngạo và tinh thần võ sĩ đạo của anh ta.
Bùi Nguyên Minh rút một chiếc khăn tay ra, chà ngón tay của mình một cách cẩn thận, rồi thản nhiên bảo: “Anh tệ quá”
Ba chữ đơn giản khiến Takei Seiichiro chuẩn bị xốc mạnh lại tinh thần lại một lần nữa xụi lơ trên mặt đất.
Trước đó chưa gặp Bùi Nguyên Minh, Takei Seiichiro đã không đánh giá cao thực lực của anh, cảm thấy cho dù bên cạnh anh có Binh Vương hỗ trợ, thì anh ta vẫn có thể áp chế được. Nhưng bây giờ mới biết, Bùi Nguyên Minh chỉ tùy tiện và một cái đã có thể nghiền áp anh ta. Đảo Quốc Âm Lệ cái gì, nhà Takei cái gì, đại cao thủ cái gì?
Ở trước mặt một cái tát giản dị tự nhiên, vô cùng đơn giản này của Bùi Nguyên Minh, cũng chỉ có thể sụp đổ.
Chỉ là, cho dù trong lòng sụp đổ thì lúc này, Takei Seiichiro vẫn mạnh mẽ chống đỡ bằng một tia kiêu ngạo cuối cùng mà không cúi đầu, sau đó cắn răng, nhìn chằm chằm vào anh và bảo:
“Họ Bùi kia, coi như cậu lợi hại. Nhưng cậu đánh bại tôi thì đã làm sao? Tôi tới Cảng Thành với thân phận là sứ giả của Đảo Quốc, cậu giết tôi, thì làm sao giải thích với cấp trên đây? Cậu làm sao ngăn được miệng lưỡi thiên hạ? Cho nên cậu có lợi hại đến đâu thì cậu cũng không dám giết tôi! Thời buổi này, không phải vũ lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm đâu! Họ Bùi kia, thời đại đã thay đổi rồi!”.
“Thật sao?” Bùi Nguyên Minh cười, chậm rãi đi về phía trước: “Nếu anh đã khiêu khích tôi như vậy, nếu không giết anh, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất thể diện hay sao?”
Cảm giác được sát khí trong nụ cười của anh, cả người Trần Hồng Điệp run lên, lúc này, cô ta bấm nhanh một số điện thoại.
“Làm càn!”
Ngay đúng lúc này, một giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm vô cùng truyền tới từ phía sau linh đường. Sau đó, chỉ thấy mười mấy nam nữ Đảo Quốc trung niên, tay cầm trường đao, đẩy cửa đi ra. Trên người những người này đều ẩn chứa một loại uy áp đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn với một đám ô hợp kia.
Ngay sau đó, một người ông lão mặc kimono, tóc trắng xóa, không giận tự uy, chắp hai tay sau lưng đi tới phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!