Bùi Nguyên Minh cười cười, vừa nhấn icon thích, tin nhắn của Tần Ý Hàm vừa nói.
“Long Thiên Chiến có tư cách tức giận sao?”
“Hay là ta nên nói, hắn làm sao có thể tức giận?”
” Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên.”
“Một tỷ, không phải là mười đô la.”
“Hơn nữa, ta vừa rồi không để người chơi chết đám ưng khuyển chó săn kia của hắn, đã là mười phần cho hắn mặt mũi rồi.”
“Ti Thanh cũng là một người thông minh. Cô ta có lẽ hiểu rằng, lần này ta chỉ cho bọn họ một màn hạ mã uy như vậy, là tốt cho cô ta lắm rồi.”
“Lần sau, e rằng muốn xuống ngựa, sẽ không đơn giản như vậy.”
“Câu hỏi duy nhất bây giờ là, Ti Thanh có thể thuyết phục được Long Thiên Chiến hay không.”
Rốt cuộc, hắn muốn làm kẻ thù của chính mình, hay là cùng mình uống rượu, Bùi Nguyên Minh đã giao cho Long Thiên Chiến lựa chọn.
Đối với anh, Vũ Thành đối thủ đã khá nhiều.
Thêm một cái tên cũng không nhiều, mà bớt đi một cái tên, cũng không ít là bao.
Trịnh Tuyết Dương thở dài, nói: “Nhưng em sợ. Với tính cách của Ti Thanh, cô ấy sẽ không dễ dàng nhận sợ.”
” Đến lúc đó, nàng vò đã mẻ không sợ rơi, chẳng những không đi khuyên Long Thiên Chiến, còn để hắn cùng chúng ta không chết không thôi.”
“Đó không phải là rắc rối sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!