Chương 435
Trịnh Chí Dụng suýt nữa là đã sửng cồ lên theo bản năng, thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế lại được, hất mặt lên giọng rằng: “Chuyện tôi cần xin lỗi có phần đặc biệt, nhất định sẽ khiến tổng giám đốc vui lòng, cô cứ nói hộ một lời xem sao?”
“Đặc biệt à? Đặc biệt thế nào được chứ?”
Cố nhân viên lễ tân nhíu mày.
Cô đánh giá Trịnh Chí Dụng từ trên xuống dưới một lượt rồi như chợt bừng tỉnh: “Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày hôm trước có nghe chuyện phó tổng giám đốc của nhà họ Trịnh bắt ai đó quỳ gối ở buổi họp đánh giá nào đấy, người họ Trịnh này chắc là anh phải không?”
“Nếu chốc nữa anh quỳ gối trước tổng giám đốc bọn tôi thì tôi sẽ thử truyền lời cho anh một hai câu xem thế nào.” Thoắt một cái mặt mũi Trịnh Chí Dụng đen hết như đít nồi.
Mẹ nó chứ Bùi Nguyên Minh, tất cả đều là do mày hại! Giờ tên tuổi của ông đây đã lan khắp cải thành phố Hải Dương này cả rồi.
Cũng còn may, sắp tới mình sẽ phải đi Dương Thành, thế thì sẽ chẳng có ai ở Dương Thành biết được mấy chuyện phốt phiếc như này của mình cả. Chờ đến ngày nhà họ Trịnh bọn tao trở thành gia tộc lớn tầm nhất nhì ở Dương Thành rồi thì ông đây nhất định sẽ quay lại cái thành phố Hải Dương này,va mặt cái dam ngưỚI ng bay mo đời! Nhưng mà chuyện trước mắt, chẳng màng vẻ mặt châm chọc của cô nhân viên quầy tiếp tân, Trịnh Chí Dụng ôm tâm tình nằm gai nếm mật, có làm có chịu để ép mình phải làm mặt tươi cười.
“Đúng thế! Tôi định như vậy thật…
” “Anh định như nào cơ?”
“Định quỳ xuống xin lỗi…
” Cô nhân viên quầy tiếp tân tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng mà cô nói rồi cũng chịu giữ lời, nối máy vào văn phòng Hạ Vân.
Ngay sau đó, trong văn phòng tổng giám đốc, sau khi vội vàng chạy ra ngoài nhận điện thoại, Hạ Vân rảo bước tiến vào, vẻ mặt không hiểu ra làm sao mà bảo: “Tổng giám đốc, lễ tân có nhắn, Trịnh Chí Dụng của nhà họ Trịnh có đến, muốn quỳ gối xin lỗi với anh…
” “Đến thật cơ à?”
Bùi Nguyên Minh lộ vẻ mặt cười mà như không cười.
Chẳng ngờ ông cụ Trịnh cũng biết co được giãn được đấy chứ! Vì để giữ cho nhà họ Trịnh không bị phá sản mà đưa thằng cháu cưng ra trước đầu sóng ngọn gió chịu mất mặt.
Nếu mà làm nên được chuyện gì thật thì đúng là Trịnh Chí Dụng có công lớn cho nhà họ Trịnh rồi còn gì.
Ngày sau trở thành tổng giám đốc rồi thì cũng là chuyện danh chính ngôn thuận cả.
Làm gì có chuyện Bùi Nguyên Minh để yên cho Trịnh Chí Dụng qua cửa dễ dàng như vậy chứ.
Anh bật cười một tiếng: “Bảo anh ta quỳ ngay dưới đại sảnh đấy, còn không thì cứ việc cút đi!”
“Vâng!”
quay mặt như cười như không mà nhìn Trịnh Chí Dụng, way, chậm rãi bảo: “Thư Ký Vân bảo anh quỳ gối ở đại sảnh…
” Trịnh Chí Dụng biến sắc, nhưng rồi nghĩ đến công lao to lớn khi việc này thành thì vẫn khuyu gối “phịch” một tiếng ngay tại đại sảnh công ty đầu tư Bùi Thị. Trong nháy mắt có vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.
“Cái người này, không phải là Trịnh Chí Dụng của nhà họ Trịnh đó sao? Anh ta rõ ràng là phó giám đốc của nhà họ Trịnh cơ mà!”
“Đường đường là phó giám đốc thế mà chẳng biết đã làm sai chuyện gì, để đến nỗi phải quỳ gối ở trong này chứ?”
“Nghe nói người này vốn chẳng được cái nước gì, toàn nói như rồng leo làm như mèo mửa, suốt ngày gây vạ cho nhà họ Trịnh thôi, bây giờ không khéo là lại dây vào phiền phức gì rắc rối lắm mới phải thế?”
“Ông cụ nhà họ Trịnh đúng là có mắt như mù, người giỏi giang như Trịnh Tuyết Dương thì lại không thèm để vào mắt mà lại đi trọng dụng cái thằng vất đi này…
” “Biết làm sao được nữa, nghe nói Trịnh Chí Dụng này là cái kiểu người chẳng được cái việc gì cả mà khi không còn lại thích đi quỳ ấy…
” “Cái chức phó tổng giám đốc này không chừng cũng là do anh ta quỳ mãi mà được đó nhỉ?”
“Hahahaha..” Khắp đại sảnh vang lên tiếng cười hớn hở. Trịnh Chí Dụng mặt đỏ tai hồng, đầu cúi rũ xuống, sắc mặt dữ tợn.
Anh ta không dám ghen ghét căm hận gì với công ty đầu tư Bùi Thị Nhưng mà lúc bấy giờ anh ta cũng đã bóp chết Bùi Nguyên Minh phải được trăm ngàn lần trong lòng rồi…
“Bùi Nguyên Minh, mày cứ chờ đấy!”
“Mày chờ đó cho tao!”
“Sự sỉ nhục mà tao phải chịu đựng ở đây! Nhất định tao sẽ trả lại bằng hết cho mày! Gấp trăm gấp ngàn lần!”
“Nhất định sẽ có một ngày đó cho xem!”
“Đến lúc đó, tao phải bắt mày quỳ gối trước mặt tao!”
“Tao phải bắt mày quỳ liếm chân tao! Tao phải bắt mày liếm giày tao cho sạch.” Trịnh Chí Dụng không ngừng lầm bầm nguyền rủa trong miệng. Như thể chỉ có thể thì anh ta mới có thể chịu đựng cho qua cái tình cảnh này…
.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!