Ngụy Thanh nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên của mọi người, lúc này liền cười đắc ý, mở miệng nói: “Mọi người có thể không biết, Thế Tử Minh được coi như là vua của quân khu ở Đà Nẵng!”
“Đây chính là chuyện bí mật, những người không phải ở trong quân khu sẽ không được biết!” “Nghe nói năm đó khi quân đội Quý Đức đến Trung Á để cùng chiến đấu với Mỹ, Thế Tử Minh dẫn theo một nghìn người và ngựa, dẫn đầu đội quân Quý Đức đánh lui quân đội của Mỹ, chiếm lấy lãnh thổ của bọn họ!”
“Cho nên Thế Tử Minh không phải người của quân đội, nhưng địa vị của anh ta ở quân khu Đà Nẵng lớn mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được!”
“Cháu chuẩn bị tiến vào doanh trại Quý Đức lên mới có tư cách để biết chuyện này! Người bên ngoài căn bản không hề hay biết!” “Hơn nữa, nghe nói Thế Tử Minh đã không tham
Chương 64OM gia cuộc khảo sát tuyển chọn người gia nhập quân đội Quý Đức ba năm, nhưng lần này anh ta sẽ đến!”
“Có thể gặp mặt Thế Tử Minh là có cơ hội thể hiện lòng tôn kính với anh ta!”
“Nếu như lúc này có thể thuận lợi gặp Thế Tử Minh, cuộc đời này của cháu coi như không còn gì để tiếc nuối!”
Vẻ mặt Ngụy Thanh vô cùng cảm khái, một nhân vật như Thế Tử Minh, tuy không phải là người trong quân đội, nhưng anh ta cống hiến cho nước nhà không ít chiến công hiển hách, được ví như một vị vua của Đà Nẵng quả nhiên không sai.
Trong quân đội Đà Nẵng, đặc biệt là quân đội Quý Đức tất cả mọi người đều coi anh ta vị một vị thần!
Trước giờ Ngụy Thanh chỉ biết có một vị đại thần bí ẩn hành động ở chiến trường Trung Á, người này được rất nhiều người trong quân đội thần tượng.
Nhưng gần đây anh ta đến Đà Nẵng để chuẩn bị cho cuộc đánh giá quân đội thì mới biết được, Thế Tử Minh trong truyền thuyết chính là thần tượng của anh ta.
Hiện tại, anh ta sắp thực hiện được nguyện vọng của mình, bảo anh ta làm sao không kích động được đây? “Cái gì? Đây là chuyện có thật sao? Không chỉ có
Chương thể nhìn thấy thống lĩnh họ Đường kia, còn có thể gặp được Thế Tử Minh trong truyền thuyết sao?”
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã kích động đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Bọn họ đều là những người của thế hệ trước ở Đà Nẵng, cùng trải qua thời đại của Thế Tử Minh, cho nên biết rõ sức nặng của ba từ này.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là, Thế Tử Minh vốn đĩ là một con người vô cùng thần bí, có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, bản thân sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh! “Đúng vậy! Đương nhiên là có thể nhìn thấy!”
Ngụy Thành vô cùng đắc ý mở miệng nói. “Tuy nhiên, quân đội Quý Đức có quy định, vào thời điểm diễn ra cuộc khảo sát người nhập ngũ, mỗi một quân sĩ đều có thể mang theo ba người cùng tham gia, nên đến lúc đó Khánh Vân cũng cùng đi đi?”
Nói xong những lời này, Ngụy Thanh nhìn Trịnh Khánh Vân, trên mặt còn mang theo biểu tình đắc ý. “Được, ba người nhà dì nhất định sẽ đi! Thật là tốt quá!” “Nếu có thể may mắn gặp được Thể Từ Minh, từ nay về sau cũng có thể ngẩng cao đầu mà bước vào.
Biểu cảm của Thanh Nhã lúc này giống như biểu cảm của một nữ sinh sắp gặp được thần tượng của mình.
Thế Tử Minh chính là người trong truyền thuyết của Đà Nẵng, là một vị vua, cũng là thần là phật. Thật đúng là hâm mộ mà! Cả đời này của chúng ta, thậm chí là kiếp sau cũng khó có cơ hội gặp mặt Thế Tử Minh!”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh không ngừng hâm mộ bọn họ, trong nội tâm của họ thật sự mong muốn, hy vọng có thể gặp Thế Tử Minh dù chỉ một lần, nhưng đáng tiếc lại không có cơ hội đó.
Tuy nhiên, Trịnh Tuyết Dương không bày ra một chút cảm xúc nào, có thể là do Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh, nên hiện tại cô cảm thấy Thế Tử Minh không có gì quá to lớn như trong lời mọi người nói.
Giờ phút này, Thanh Nhã dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn chị gái, nói: “Chị à, năm đó chị luôn ngăn cản em kết hôn với người ta, bây giờ chị còn trách em không biết nghe lời không?” “Hiện tại chị mới là người sống không vui vẻ!” “Có thể được gặp Thế Tử Minh, quả là một cơ hội tốt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!