Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của người đàn ông mặc âu phục này, Bùi Nguyên Minh căn bản không để ý đến.
Những chú hề nhảy múa này trong mắt anh không có bất kỳ một ý nghĩa gì, nhất định là không chịu nổi một đã kích nào.
Bọn họ so với dòng họ nhà họ Bùi, thật sự cái gì cũng không tính.
Bất quá tư thái này của Bùi Nguyên Minh rơi vào trong mắt Nạp Nhã Lan, lại có chút thay đổi hương vị.
Trong ánh nhìn của cô ta, ba tháng trước người đàn ông này vẫn còn tràn đầy tinh thần, người đàn ông có thể cự tuyệt lời mời của Nạp Nhã Lan.
Sao bây giờ lại biến thành bộ dạng nhẫn nại nén giận này?
Hay là trong thời gian ba tháng lại thật sự có thể thay đổi một người hay sao?
Hít một hơi thật sâu, Nạp Nhã Lan lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng sương lúc đầu.
Giờ phút này cô ta liếc mắt nhìn nam tử ám văn một cái, lạnh lùng nói: “Vân Thanh Chí, tôi cùng người nào kết giao, cùng người nào làm bạn với nhau, anh không quản được chứ?”
“Nếu anh lại tùy ý xúc phạm đến bạn của tôi, đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Trong lúc Nạp Nhã Lan mở miệng nói như vậy, sự nghiêm túc toả ra, mang theo dáng vẻ của một cô gái lạnh lùng như băng.
Vân Thanh Chí vốn là người theo đuổi cô, giờ phút này nghe như vậy lại chẳng hề nói bất cứ gì.
Bất quá ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, hiện tại anh ta lại bị khinh thường hơn.
Một phế vật dựa vào phụ nữ thì có tác dụng gì cơ chứ? Còn không phải còn tùy ý anh ta muốn giẫm đạp như thế nào thì giẫm đạp như thế đó hay sao.
Vị con rể dâng tới cửa này chỉ cần biết làm, nếu không, trong chốc lát có rất nhiều thời gian đem tên đó chụp chết. “Anh hiện tại có khỏe không?”
Nạp Nhã Lan còn có rất nhiều lời nói muốn nói ra, nhưng mà cuối cùng, ở trong trường hợp này, tất cả lời nói đều biến thành câu nói cuối cùng này.
“Không sao, tôi vẫn khỏe, vẫn là câu nói đó, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ mời cô ăn cơm.” Bùi Nguyên Minh trả lời.
Tâm tư hôm nay của anh không để ý lắm đến những chuyện này, cũng không phát hiện được tâm tình của Nạp Nhã Lan có gì không đúng lắm.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vào lúc này, sắc mặt Nạp Nhã Lan có chút hoảng hốt.
Đây có thực sự là người đàn ông điềm tĩnh, kiêu ngạo trên hội đấu giá và đánh giá đồ cổ hay không?
Chỉ là mấy tháng không gặp, sao anh lại biến thành bộ dạng này mất rồi?
Vân Thanh Chí ở bên cạnh giờ phút này dường như đã nhớ tới cái gì đó, chỉ thấy anh ta lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bùi Nguyên Minh một lát rồi bỗng nhiên cười nói: “Nhã Lan, lúc trước tôi có đến thăm đại sư Nạp Thừa Trạch, ông ấy nói ở thành phố Hải Dương từng gặp được một thằng nhóc không tồ…”
“Chắc hẳn là người trước mặt đây có đúng không?”
“Nói như vậy xem ra, không chừng ngày đó đại sư đã bỏ qua, lời nói này nhìn thế nào cũng thấy rằng không có gì đặc biệt cả…”
“Chỉ đơn thuần là một loại phế vật tới cửa mà thôi…”
Nạp Nhã Lan liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Anh ấy có phải phế vật hay không, anh nói không tính…”
Bất quá tuy rằng nói như vậy, giờ phút này Nạp Nhã Lan lại phát hiện tâm tình của chính mình thế mà lại có chút thay đổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!