Chương 712
Vừa nãy cô ta vẫn còn nghi ngờ Bùi Nguyên Minh.
Cô ta cảm thấy mọi thứ anh nói đều là khua môi múa mép, thậm chí cô ta còn định trở về nhà thuyết phục ông nội sau này đừng để gã này lừa dối nữa.
Thế nhưng lúc này, cô ta đột nhiên không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.
Nếu trước đây cô ấy đã mơ hồ thì bây giờ cô ấy còn mơ hồ hơn.
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh lại nhàn nhạt rơi vào trên người Vân Thanh Chí, chỉ là liếc qua thôi, nhưng nói gì.
Nhưng dưới ánh nhìn của Bùi Nguyên Minh, Vân Thanh Chí đổ mồ hôi lạnh.
Sợ rằng một giây tiếp theo, cơ thể anh ta không tự chủ được nữa mà quỳ “phịch” xuống đất mất. Thế mà từ đầu đến cuối, Bùi Nguyên Minh không hề nhìn cô ta lấy một lần nào.
Bởi vì anh ta không xứng!
Anh thong thả bước tới vị trí phía trước nhất,
Đường Nhân Đồ chuẩn bị chiếc ghế dành riêng cho Bùi Nguyên Minh kéo ra một nửa, sau đó Bùi Nguyên Minh thản nhiên ngồi xuống.
Bên cạnh anh là Đường Nhân Đồ và Trịnh Khánh Vân, và còn cả đám người Khổng Văn Khưu, Dương Định Quốc nữa!
Khi Bùi Nguyên Minh xuất hiện, tất cả mọi người đều đều hiểu rõ.
Tại sao hôm nay Đường Nhân Đồ lại xuất hiện ở đây trong bộ trang phục chỉnh tề này.
Bởi vì anh ấy hoàn toàn không đến tham dự cái gọi là tiệc mừng thọ.
Anh ấy ở đây vì một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bảo vệ Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh, hay còn gọi là Giáo chủ! Hôm nay chính là ngày định mệnh mà cả nhà họ
Bùi và Bùi Thế Tử trong truyền thuyết chạm trán với nhau.
Đây liệu có phải là là một bữa tiệc mừng thọ không nhỉ?
Không! Đây chính là “Hồng Môn Yến” thì có!
Giờ phút này, ngay cả những nhân vật máu mặt ở Đà Nẵng đều hối hận không để đâu hết, hận không thể mọc cánh bay đi.
Làm sao những người như họ có thể tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền thế Đà Nẵng chứ?
Bùi Nguyên Minh hơi vung tay lên.
Đường Nhân Đồ lập tức hiểu ra ngay, bước lên sân khấu, nhìn xung quanh một hồi rồi lạnh lùng nói: “Ngoại trừ mọi người trong nhà họ Bùi, những người khác nhanh chóng rời khỏi hiện trường ngay lập tức!” “Còn về chuyện hôm nay, ai dám nói ra bất cứ chuyện gì, bên ngoài có đồn đãi gì, đến lúc đó các người khác biết hậu quả rồi đấy!” “Đúng vậy! Ai dám nói chuyện xảy ra ngày hôm nay, Khổng Văn Khưu là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Khổng Văn Khưu là người đầu tiên đứng lên, anh là người đứng thứ hai thành phố Đà Nẵng, lời anh ta nói thì không cần phải giải thích nhiều.
Sau đó, anh ta hơi cúi đầu hành lễ với Bùi Nguyên Minh, cũng không thèm nhìn người nhà họ Bùi một lần nào, xoay người rời đi.
Cũng phải bày tỏ chủ kiến đối với vị trí của mình!
Rõ ràng là Khổng Văn Khưu, người đứng thứ hai thành phố Đà Nẵng, chẳng những sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của nhà họ Bùi, mà lần này còn trực tiếp đứng về phía Bùi Nguyên Minh!
Bởi vì theo ý kiến của anh ta, người này không chỉ là Thế Tử Minh.
Anh ta còn có thân phận chấn động trời đất khác, là Giáo chủ của Đường Đao Doanh! “Tuân lệnh Thế Tử!” Dương Định Quốc không nói nhiều, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Những nhân vật lớn khác có mặt lúc này đều không có ý kiến gì, ai cũng đủ thông minh để nhận ra phải làm gì.
Tiếp theo đây phải làm gì đây, có cần người khác phải dạy không? “Thế tử Minh … có thật là Thế Tử Minh không…”
Mặc dù vẻ mặt của Bùi Nguyên Giáp có chút kinh ngạc, nhưng ông ta đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
Lúc ấy, ông ta hơi hơi nheo mắt lại, một lúc sau đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi nói: “Xem ra ba năm trước ông cụ đã quá mức nhân từ rồi!” “Nếu không cũng sẽ không có chuyện hôm nay…” “Tộc trưởng.” Mặc dù sắc mặt của Bùi Văn Kiên tái nhợt, nhưng ông ta vẫn coi như là bình tĩnh. “Lúc trước là họ sai, hôm nay mới biết, có Bùi Nguyên Minh thì sao? Giáo chủ thìđã sao nào?” “Ba năm trước, hắn ta đã bị hủy hoại một lần, hôm rất có thể sẽ bị hủy hoại lần nữa.” “Dù sao chúng ta mới là người đứng đầu Đà nay,
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!