Chương 946
Nhìn Bùi Nguyên Minh cười tủm tim, linh hồn Kim Tuấn Thạch lại run rẩy.
Dù cho bên cạnh ông ta có ba mươi người nhưng ông ta lại có một linh cảm.
Đó chính là nếu như bây giờ ông ta không làm theo thì chắc chắn hai người đó sẽ đánh gục đám người bọn họ dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó đừng nói là một trăm tám mươi tỷ mà năm xu ông ta cũng đừng mơ mà rờ tới.
Cuối cùng, Kim Tuấn Thạch chỉ có thể dùng bàn tay đang run lấy bẩy mà ký vào hợp đồng, sau đó nghiến răng chuyển lại một trăm bảy mươi tỷ vào tài khoản công ty Thiện Nhân ngay trước mặt mọi người.
Chi nhánh công ty Tô Hàng. Sau khi Lục Diệu Kỳ biết được chuyện đã xảy ra thì lại càng phục vị tổng giám đốc này của mình. Cô ta vốn cho rằng nếu thu mua mảnh đất này thì ít nhất cũng phải đến một nghìn tăm trăm tỷ, thậm chí cô ta cũng đã chuẩn bị xong cho việc đối đối phương hét giá trên trời.
Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng chỉ một trăm tám mươi tỷ đã giải quyết được vấn đề, hơn nữa đối phương lại rất hợp tác. Trong vòng một ngày đã hoàn thành xong các loại thủ tục bàn giao. Sau đó việc cần phải làm rất đơn giản, đó là cho bên dự án vào công trường thi công và xây dựng trung tâm thương mại Tô Hàng trong thời gian sớm nhất có thể.
Theo dự tính của Lục Diệu Kỳ, nhanh thì ba tháng mà chậm cũng nửa năm.
Trong một nông trại ở ven hồ Tô Hàng.
Kim Tuấn Thạch đang khoanh tay dưỡng thương, lúc này, cửa lớn của nông trại bị đạp văng ra. Sau đó xuất hiện một người mặc tây trang màu trắng tây là Bạch Mộ Phong, bước đến với vẻ mặt lạnh lùng. “A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Kim Tuấn Thạch bị thuộc hạ của Bạch Mộ Phong đạp ngã trên mặt đất, sau đó bị bắt quỳ xuống trước mặt Bạch Mộ Phong.
Bạch Mộ Phong dùng giày da nâng cảm Kim Tuấn Thạch, lạnh lùng nói: “Ông vừa làm cái gì thế? Không phải tôi đã cảnh cáo ông rồi sao? Không được phép bán mảnh đất đó”
“Lời của tôi ở Tô Hàng đã vô dụng rồi đấy à?”
“Cậu Phong, không phải là tôi muốn chống đối cậu, mà là…
” Kim Tuấn Thạch mở miệng chống chế.
Kết quả ông ta chưa dứt lời đã bị Bạch Mộ Phong đá một cái, ngăn cản lời nói của ông ta. Mũi của Kim Tuấn Thạch bị đạp đã sắp gãy đến nơi, giờ phút này ông ta che mũi, trong lòng vô cùng căm hận. “Cậu Phong, phía bên kia biết một người bạn già của tôi cho nên tôi nhất định phải trả ân nghĩa của bọn họ, xin cậu Phong thông cảm cho!”
Hai mắt Kim Tuấn Thạch đảo một vòng, không có ý định nói thật.
Ông ta để Bạch Mộ Phong đi tìm tập đoàn Thiện Nhân mà tìm rắc rối, để cho chính anh ta tự đâm đến đầu rơi máu chảy. Nếu không, Kim Tuấn Thạch sao có thể nuốt được cục tức này chứ.
Lần này Bạch Mộ Phong lại không nổi giận mà chỉ cười: “Ông làm rất tốt, ân tình thì nhất định là phải trả, tôi trách gì ông đâu chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!