“Câm miệng!”
Quốc Trượng Gia không vui quát lên: “Ông chỉ là một giáo chủ của một cái tà giáo nhỏ nhoi cũng dám ở trước mặt tôn thượng chúng tôi xưng là quả nhân ư, đúng là không biết xấu hổ!”
“Quả nhân làm sao lại không dám? Có bản lĩnh thì một đấu một, dù ai trong các ông lên thì quả nhân cũng không sợ đâu, một đám lão già không ra hồn!”
Bây giờ hắn có đầy thân pháp bảo mãn cấp không sợ một đấu một với bất kỳ người lại trong ba người họ, không phải là Quốc Trượng Gia đánh với hắn vài nghìn chiêu qua lại cũng không thể phá vỡ phòng hộ của hắn.
“Được.”
Diệp Thiên thả tay đang chế trụ Tà Hoàng ra, nói: “Mang theo toàn thân pháp bảo mãn cấp thì ông cho rằng mình là kim cang bất bại à?”
“Thế thì được, để bổn tọa một đấu một với ông, đánh vỡ pháp bảo phòng hộ của ông cho ông biết thế nào mới gọi là mang theo pháp bảo mãn cấp thì ông cũng không phải đối thủ của bổn tọa.”
Nói đến đây Diệp Thiên lắc tay.
Có Bảo Giám Thiên Địa trong tay, thừa sức phá vỡ pháp bảo phòng hộ của Tà Hoàng.
Ở bên trong giếng mỏ, nếu không phải vì không gian quá nhỏ sợ tự làm mình nổ chết chính mình thì hắn sớm đã cho Tà Hoàng nổ chết luôn rồi, làm sao có chuyện hắn ta có thể sống được đến hiện tại.
Thấy Diệp Thiên lắc tay, Xích Nhãn Kim Mao Hống và Quốc Trượng Gia đều thả tay chế trụ Tà Hoàng ra, Tà Hoàng lập tức đứng dậy.
“Nếu như ông không nổ vỡ được pháp bảo phòng hộ của quả nhân thì phải thả quả nhân ra, không được phép đánh hội đồng quả nhân nữa, có làm được hay không?” Tà Hoàng hỏi.
“Được.” Diệp Thiên gật đầu: “Dù sao lúc bổn tọa nổ vỡ phòng ngự của ông thì thân thể và thần hồn của ông cũng sẽ bị nổ tan tành, muốn đánh hội đồng ông cũng không hội đồng được nữa.”
Tà Hoàng nghe thấy thế thân thể run lên.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta lắc đầu nói: “Ông đừng có dọa quả nhân, quả nhân không tin ông có thể đánh nổ phòng hộ của quả nhân, càng không tin ông có thể hủy cả thân thể lẫn thần thức của quả nhân.”
“Không tin thì có thể thử.” Diệp Thiên vừa nghiêm túc vừa nghiêm túc nói.
Tà Hoàng thấy hắn kiên định như thế trong lòng không khỏi sợ hãi.
Bị đánh nổ pháp bảo ông ta đã đau lòng muốn chết, pháp bảo phòng hộ mãn cấp đấy, còn về phần đánh nổ cả thân thể lẫn thần hồn, càng khiến ông ta kinh sợ tới tận tâm gan.
Ông ta đã sống được hơn ba triệu năm rồi, sợ nhất chính là thân chết, tan đạo, cái này không đem ra đùa được.
Chính vì thế ông ta động não nghĩ cách, nói: “Thế cậu bộc lộ một tài năng cho quả nhân xem xem, nếu quả nhân xác nhận cậu có thể đánh vỡ pháp bảo hộ thân của quả nhân, thân thể, thần hồn của quả nhân, vậy thì quả nhân không một chọi một với cậu nữa, quả nhân sẽ thần phục cậu, giống như lão già và yêu thú này vậy, tôn cậu là tôn thượng, nếu như quả nhân không xác định cậu có khả năng kia vậy thì chúng ta lại một chọi một, có được không?”
“Tôn thượng, loại đi báo tin cho thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ thế này chúng ta không thể giữ lại được!” Quốc Trượng Gia nói.
Tà Hoàng lập tức đáp trả: “Hóa thân Thiện Đạo để quả nhân giết ông ta, quả nhân còn không giết, quả nhân nếu như muốn động thủ thì ông ta sớm đã bị quả nhân giết rồi.”
“Hơn nữa, quả nhân là bị hóa thân Thiên Đạo hấp dẫn, chứ nếu không quả nhân cũng lười chẳng muốn đi báo tin đâu!”
“Hừ.” Quốc Trượng Gia lạnh giọng nói: “Thế sau này ai hấp dẫn ông thì ông cũng sẽ bán đứng tôn thượng phải không?”
“Nói láo!” Tà Hoàng phẫn nộ nói: “Quả nhân tuy rằng là tà môn ngoại đạo, nhưng so với mấy người chính đạo suốt ngày giảng đạo lý thì quả nhân có thể đi báo tin là bởi vì quả nhân và Diệp Bắc có thù, lại chẳng có giao tình gì với hắn ta cả, đến thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụqua lại hai năm, có thể kiếm được năm món pháp bảo thần binh mãn cấp, quả nhân tại sao lại không làm chứ?”
“Nếu đổi là ông, ông chẳng quen biết gì hắn ta, hắn còn giết ba thủ hạ mà ông coi trọng thì ông có làm không?”
Quốc Trượng Gia: “…”
Nghĩ đến đây ông ta lựa chọn trầm mặc, tất cả để cho Diệp Thiên tự mình quyết định.
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu: “Có thể thêm một thủ hạ như ông thực ra cũng không tồi.”
“Hừ.” Tà Hoàng nói: “Có thể khiến quả nhân cam tâm tình nguyện trở thành thuộc hạ cho cậu thì phải xem xem cậu có bản lĩnh đó hay không, nếu như có thật, quả nhân còn có thể mang theo hai vị Tà Vương, hai vị hộ pháp, năm vị trưởng lão, vài trăm môn đồ đều tặng cho cậu làm thủ hạ luôn.”
“Môn đồ của quả nhân không ăn chay tịnh, đều là kỳ hợp đạo trở lên, những người hợp đạo trở xuống quả nhân đều không thu nhận.”
“Thế à?”
Diệp Thiên mỉm cười hỏi: “Vậy được, hôm nay bổn tọa sẽ để cho ông mở mắt nhìn thế giới, đừng nói là ông, kể cả Tiên Tôn viên mãn cũng sẽ bị bản tôn nổ tung thân xác, mất hết đạo tu.”
Nói đến đây, hắn bay ra khỏi hố sâu.
Nói ra thì Tà Hoàng cũng là một nhân tài, năm đó ông ta làm tướng sĩ dưới trướng, thực lực có thể hơn được Tà Hoàng chỉ có mỗi Quốc Trượng Gia mà thôi.
Ông ta hoàn toàn có thể thắng được tiên đế Huyền Quang, không phải dựa vào thực lực của thuộc hạ mạnh bao nhiêu mà là dựa vào thực lực tổng hợp.
Trước nhất, ông ta nghiên cứu ra pháp trận bài binh bố trận, vận dụng binh lính ở khắp nơi, chiến lực mạnh hơn đại quân tác chiến của thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụnhiều.
Thứ hai, quân sư bày mưu tính kết quyết định thắng thua ở bên ngoài ngàn dặm.
Thứ ba là thực lực của ông ta, có thể giữa hàng tỷ quân lấy thủ cấp của thống soái như lấy đồ trong tủ.
Kết hợp ba điểm trên mới có thể xử lý thế lực của tiên đế Huyền Quang, nếu không dựa vào thực lực của vài tướng sĩ dưới trường ông ta, đổi thành người khác thống lĩnh thì hẳn không đánh được thế lực của tiên đế Huyền Quang. Chỉ trong thời gian vài ngày đã có thể cắn nuốt gọn sức mạnh thế lực của tiên đế Huyền Quang.
Tuy rằng tiên đế Huyền Quang lúc đó là một tiên đế cực kỳ yếu, thủ hạ dưới trướng thế lực cũng yếu nhất, nhưng dù gì cũng là sáu bảy người Tiên Tôn hợp đạo viên mãn.
Lúc đó Diệp Thiên mới chỉ là hậu kỳ đỉnh phong cảnh giới, cùng lắm có thể một chọi một với trung cấp viên mãn mà thôi, đánh không lại tiên đế Huyền Quang. Tất cả đểu dựa vào hàng tỷ đại quân mà ép chết tiên đế Huyền Quang.
Đương nhiên, cũng không phải nói thực lực của tưởng lĩnh cao thấp không quan trọng, thứ đó cũng rất quan trọng, ít nhất lúc công kích binh sĩ của quân địch, thực lực của tướng lĩnh càng cao thì càng có thể dễ dàng sử dụng tù binh và khiến cho tù binh phục tùng.
Nên thu nhận Tà Hoàng làm thống lĩnh tướng quân cũng không tồi, giết đi cũng thật sự có chút đáng tiếc, dù sao thủ hạ dưới trướng ông ta còn có thêm hai vị Tà Vương cấp bậc sơ kỳ đỉnh phong, thực lực đều mạnh hơn những người ở đây nhiều, cũng rất hợp để làm thống lĩnh tướng quân.
Ngay lập tức, Diệp Thiên, Tà Hoàng, Quốc Trượng, Xích Nhãn Kim Mao Hống đều bay lên không trung.
“Tìm một nơi ít người thử đánh nhau xem, bổn tọa còn muốn tuyển mộ binh sĩ ở Thiên Quyền Tinh, không muốn tạo thành quá nhiều thương vong cho Thiên Quyền Tinh đâu.” Diệp Thiên nói.
“Đến nơi câu từng bị nhốt ấy, quanh mười nghìn mét khu vực đó đều rất ít người qua lại.” Tà Hoàng nói.
Vừa hay Diệp Thiên cũng muốn đi xem xem đào mỏ quặng đến đâu rồi, đúng lúc thuận đường, một hàng người đi thẳng đến phương hướng của giếng mỏ.
Không mất nhiều thời gian đã đến vùng đất hoang vu không người kia.
“Quốc Trượng, ông xuống dưới mặt đất.” Diệp Thiên nói rồi nhìn về phía Tà Hoàng: “Ông đứng ở trên cao cách năm nghìn km, bổn tọa sẽ cho ông xem sự lợi hại của bổn tọa!”
Nói xong, Diệp Thiên cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hống, bay lên cao mười nghìn km.
“Cần phải bay cao thế à? Thế thì quả nhân làm sao cảm nhận chiêu thức của cậu lợi hại như thế nào được?” Tà Hoàng âm thầm cười lạnh.
Lúc này, Diệp Thiên đã gọi ra Bảo Giám Thiên Địa, bay lên trên Tà Hoàng hàng nghìn km phía bên trên, hắn tự mình Xích Nhãn Kim Mao Hống lùi lại bên ngoài mười nghìn km, sau đó hạ lệnh cho một tấm bùa tăng tốc dùng cho Xích Nhãn Kim Mao Hống, hét lên: “Mày đã từng biết qua sức mạnh của Bảo Giám Thiên Địa, một chút nữa nổ xong thì lập tức dùng phù quay lại mặt đất, có biết hay không?”
“Áo!”
Xích Nhãn Kim Mao Hống đáp lại một tiếng lập tức chuẩn bị tốt việc lao xuống đất, nó từng bị vụ nổ dọa sợ.
Sau khi đã dặn dò xong, Diệp Thiên bắt đầu dùng thần niệm dỡ xuống toàn bộ tổng cộng bảy trăm hai mươi bảo thạch trên hai mặt của Bảo Giám Thiên Địa.
Ngay giây phút bảo thạch bị dỡ xuống, đá thiên tùy và đá địa tủy xuất hiện phản ứng kịch liệt.
Bùng!
Một âm thanh nổ cực kỳ lớn vang lên, có thể so với một triệu viên đạn cùng nhau phát nổ, một cây nấm màu máu cực lớn bốc lên giữa không trung, xung kích cực khủng bố trong phút chốc tràn ra bốn phía.
“Mau chạy!”
Diệp Thiên hét lên, Xích Nhãn Kim Mao Hống lập tức xông thẳng xuống đất.
“Mẹ của tôi ơi!”
Hai tròng mắt của Tà Hoàng đều sắp bị nổ luôn rồi, tuy rằng song xung kích đều tấn công cách đỉnh đầu ông ta cả chục nghìn km, không công kích xuống bên dưới. Nhưng lực chấn động khủng bố do vụ nổ tạo thành vẫn như là trời sập xuống đè lên đầu ông ta, khiến ông ta bị ép mà phải hối hả hạ xuống thấp hơn.
Ngay giây tiếp theo vang lên một tiếng “Rầm”.
Tà Hoàng nặng nề va xuống đất, mặt đất nổ ra một hố sâu hơn chục nghìn mét, cả người ông ta nằm bò bên dưới, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Đến cả quặng mỏ cách đó hàng chục nghìn km cũng xuất hiện dao động cực mạnh, thủ hạ của Diệp Thiên liên tục chạy ra ngoài mỏ giếng ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy sóng xung kích khủng bố xé nát cả bầu trời, trời xanh bỗng chốc đều biến thành đen kịt.
Một thời gian ngắn trôi qua, vốn Thiên Quyền Tinh nửa ban ngày nửa ban đêm, trong phút chốc toàn bộ đều rơi vào trong đêm tối, dẫn đến chân động cả tinh cầu.
Vô số người vì thế mà sắc mặt hoảng sợ tưởng rằng tinh cầu bị hủy diệt.
Xích Nhãn Kim Mao Hống xông xuống mặt đất, chân đã bị dọa sợ run. Nó nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, đến cả Diệp Thiên và Quốc Trượng đều bị kinh sợ đến mức chảy máu mũi.
“Trò này đúng là khủng bố quá tôn thượng ạ, năm đó không biết đã nổ chết bao nhiêu người, mỗi lần nghĩ đến đều không thể không sởn cả tóc gáy.”
Quốc Trượng quệt đi máu mũi, thở dài.
“Đúng vậy, lúc đó bổn tọa không đem theo pháp bảo phòng hộ, tu vi đại viên mãn cũng bị nổ cho nôn bao nhiêu máu, đến nay nghĩ lại trong lòng vẫn còn thấy hoảng sợ.”
Diệp Thiên cũng không nhịn được mà cảm thán.
Đợi sóng xung kích kết thúc rồi, Diệp Thiên mới bay lên trên cao, gắn lại các bảo thạch, sau đó thu lại Bảo Giám Thiên Địa.
Đợi khi hắn quay lại mặt đất thì Tà Hoàng vẫn còn đang nằm dưới hố, mãi vẫn chưa hồi thần lại, phải để Xích Nhãn Kim Mao Hống xuống hố cắp ông ta lên, chỉ thấy pháp bảo của ông ta mặc dù chưa bị chấn vỡ, nhưng thất khiếu đều có máu chảy ra, dường như là chó chết nằm trên mặt đất, ngực phập phồng hô hấp, mỗi phút đều có thể đạt một nghìn nhịp.
Ước chừng một tiếng sau mới có thể trở lại bình thường, Tà Hoàng ngồi dạy, sắc mặt sợ hãi nói: “Khủng bố! Quá mức khủng bố! Qủa nhân dưới hàng nghìn mét bên dưới cũng đã bị nổ thành thế thì, nếu ở trung tâm vụ nổ thì chắc chắn đến cả xương cũng không còn!”
Diệp Thiên cười nói: “Bây giờ đã phục chưa?”
“Phục rồi, quả nhân phục sát đất rồi!” Tà Hoàng gật đầu nói.
“Vậy từ nay về sau trước mặt bản tôn ngươi phải đổi xưng hô quả nhân thành thủ hạ, phải không nhỉ?” Diệp Thiên hỏi lại.
“Phục, quả…thủ hạ phục!” Tà Hoàng gật đầu.
“Vậy kể từ hôm nay, bổn tọa là tôn thượng của ông, ông phải phục tùng bổn tọa vô điều kiện, phục không?” Diệp Thiên hỏi lần nữa.
“Phục, thủ hạ tâm phục khẩu phục!” Tà Hòa đổi ngồi thành quỳ, dập đầu lạy: “Thủ hạ tham kiến tôn thượng!”
“Đứng dậy đi!”
“Cảm tạ tôn thượng!”
Tà Hoàng lúc này mới đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!