"Hai người chính là vợ chồng đài chủ lôi đài trẻ tuổi ở thành phố Ninh Châu - Diệp Bắc Minh và Thần Diệp Hy đúng không?"
Một người trẻ tuổi mặc trang phục màu tím đứng đầu, nhìn về phía Diệp Thiên một chút rồi lại nhìn sang Thần Diệp Hy một hồi, sau đó hỏi.
"Không sai." Diệp Thiên gật đầu.
"Tôi là đài chủ lôi đài thành phố Ninh Châu này - Hách Phương Kiện." Đầu tiên là người mặc quần áo màu tím tự giới thiệu mình một chút, sau đó hỏi:
"Nghe nói, vừa rồi fans hâm mộ của anh có nói là anh muốn đạt được giải quán quân trong cuộc đấu thanh xuân đúng không?"
"Đúng vậy." Diệp Thiên lại gật đầu lần nữa.
Hách Phương Kiện xùy một tiếng bật cười, hỏi: "Vợ chồng các người là xem thường những chủ đài khác nhưng chúng tôi hay sao? Tự tin là hai người có thể lấy được giải quán quân sao?"
Diệp Thiên giang hai tay ra: "Tôi và vợ của mình cũng không muốn quán quân đâu. Nhưng mà thực lực lại không cho phép, nên không có cách nào khác."
Hách Phương Kiện: "..."
Không biết xấu hổ rồi nhỉ?
Xùy!
Thần Diệp hy bị chọc cười không nhẹ.
"Ha ha!"
Lâm Bá Thiên thì càng không nhịn được cười.
Mà bên trong trạm dừng chân, mấy đài chủ thanh xuân khác chỉ nghe thấy lời này của Diệp Thiên lại không vui sướng nổi.
"Mẹ nó, thằng nhóc này thật sự là quá ngông cuồng mà!"
"Đúng là không coi chúng ta ra gì cả!"
"Con mẹ nó, thật sự muốn gom hết mọi người xuống dưới cho cậu ta một trận, xem cậu cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy nữa không."
"..."
Hách Phương Kiện không cười nổi nữa, vẻ mặt rất khó chịu hỏi: 'Nếu vợ chồng hai người đã tự tin như vậy, vậy tôi sẽ hỏi anh là có dám nhận khiêu chiến của tôi hay không, ngay tại đây chúng ta đơn đấu một trận với nhau!"
"Chỉ với anh?" Diệp Thiên cười nhạo.
"Đúng!" Hách Phương Kiện gật đầu: "Hỏi anh có dám không đây?"
Anh ta cho rằng, lúc hai vợ chồng Diệp Thiên lên lôi đài thì sẽ có cao thủ ở đó, âm thầm giúp đỡ hai người họ thắng, bởi vì tu vi quá cao cho nên rất khó mà phát hiện ra được, anh ta cảm thấy cái người âm thầm kia chắc chắn là sư phụ của họ.
Bây giờ lôi đài thi đấu còn chưa bắt đầu, sư phụ của họ cũng không ở trong trạm nghỉ chân, cho nên anh ta cảm thấy đây nhất định là cơ hội mà mình có thể đánh thắng hai người họ.
"Không dám!" Diệp Thiên lắc đầu: "Tôi sợ mình chỉ động một ngón tay là đã đánh chết anh luôn rồi. Đến lúc đó sẽ rước thêm nhiều phiền phức lắm, giống như việc sau khi tôi đánh chết Lý Mặc Bạch ấy, hai vợ chồng tôi làm việc ở khách sạn, vậy mà có người còn xông vào quấy rầy chúng tôi, khiến chúng tôi bị ảnh hưởng tâm tình rất nhiều lần."
"Ha ha ha!"
Nghe lời này của Diệp Thiên, rất nhiều người đều cười nghiêng cười ngả.
"Thì ra là hai người họ đang làm việc lại bị người ta nhìn lén!"
"Chắc chắn là nhà họ Lý phái người tới giết anh ta, vậy thì cũng kỳ lạ quá, vì sao hai người họ vẫn còn sống rất tốt nhỉ?"
"Người nhà họ Lý phái người tới giết anh ta, tám chín phần mười là những cao thủ Thiên Huyền Cảnh, thậm chí có thể còn là Thái Hư cảnh, hai người bọn họ vẫn còn tốt như vậy, không thể nghi ngờ có lẽ có cao thủ trong bóng tối giúp đỡ hai người họ đấy!"
"Đúng! Chắc chắn có cao thủ trong bóng tối giúp đỡ hai người họ, nếu không với sự lợi hại thật sự mà anh ta có thì sao lại không dám nhận khiêu chiến của Hách Phương Kiện, còn muốn đem chuyện xấu hổ này ra giải vậy cho mình? Đó là do sợ đánh không lại Hách Phương Kiện rồi bại lộ thực lực thật sự đó sao?"
"..."
Gio phút này, bên trong trạm dừng chân, dường như tất cả mọi người đều cho rằng có cao thủ âm thầm giúp đỡ hai người họ khi đánh trên lôi đài, tin tưởng là bản lĩnh thật sự của họ không có tới đâu cả.
Dù sao họ còn trẻ như vậy, có thể Hợp đạo đã là thiên tài rồi, chứ làm sao họ có thể vào được Thiên Huyền, còn có thể đánh thắng được Lý Mặc Bạch thuộc Thiên Huyền cảnh cơ chứ?
"Cậu sợ đánh không lại tôi, lại cố ý lấy lý do này ra giải vậy hay sao?" Hách Phương Kiện đúng là dở khóc dở cười hỏi.
"Tùy ông cảm thấy thế nào, dù sao vợ chồng chúng tôi cũng ngồi xe vất vả mới tới, nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi, nếu ông thật sự muốn đánh thì chờ lên lôi đài, tôi sẽ đánh cho ông biết thế nào là nghi ngờ cuộc sống." Diệp Thiên nói, vẫn không quên bổ sung thêm một câu:
"Tránh ra hết đi, chó không không cản đường!"
"Cậu chửi ai là chó hả?" Hách Phương Kiện giận dữ nói.
Lâm Bá Thiên khó chịu, đứng ra một bước nói: "Rồi xong hay chưa, cứ chút chít cản đường hoài, tôi đập chết mấy người bây giờ!"
"Thật là khí chất bá vương ngang ngược mà!"
Cả đám người Hách Phương Kiện đều bị hù dọa, lập tức giống như pháo hoa tản ra, nhường ra một con đường.
Những tiên tôn nào dám cản đường đều bị đánh hết, thậm chí là không thèm nói thêm chút lý lẽ nào.
Thế là Diệp Thiên, Thần Diệp Hy, Lâm Bá Thiên đã được nhân viên trong trạm dừng chân đưa lên tầng 60. Sau khi sắp xếp hai căn phòng xong thì Diệp Thiên và Thần Diệp Hy một căn, căn còn lại là của Lâm Bá Thiên.
"Không cần nói cũng biết, vợ chồng Diệp Bắc Minh này tuyệt đối là giả danh người tài, sau lưng họ có cao thủ âm thầm giúp đỡ là chuyện không thể nghi ngờ!"
"Tôi đoán là vợ chồng họ cũng biết kết hợp tu vi của mình với nhau, bây giờ không có cao thủ kia bên cạnh cho nên việc Hách Phương Kiện khiêu chiến họ cũng không dám ra tay."
"Tôi nhất định phải nói chuyện này với cấp trên, miễn cho hai cái thứ gà mờ này trở thành quán quân thật, vậy đối với chúng ta thật sự là một sự sỉ nhục mà!"
"..."
Sau khi ba người Diệp Thiên rời đi, cả đám lôi chủ tập hợp lại cùng bàn tán không ngừng.
...
Hai ngày sau.
Thành phố Thiên Châu, Tụ Hiền Quán.
Sáng sớm đã có đông nghìn nghịt người, với cặp vé trên tay nhanh chóng đi vào trong Tụ Hiền Quán.
Không tệ, hôm nay trận chung kết tìm kiếm nhân tài đã đến hồi vang dội!
Lúc này, Diệp Thiên và Thần Diệp Hy, còn có Lâm Bá Thiên cũng đã đến Tụ Hiền Quán và cũng đã ngồi xuống ghế lôi chủ bên cạnh các lôi chủ khác.
Những nhóm người hơi đứng tuổi cũng có hơn một nghìn người, nhóm người tuổi trẻ cũng có một nghìn người, lúc này dường như đều đến đủ.
Đương nhiên, hơn một nghìn vị trí thành chủ, còn tới sớm hơn đài chủ các nhóm, tất cả họ đều đã trình diện và được sắp xếp vào các vị trí ngồi đối diện bên trên.
"Thành chủ Trương, hai ngày nay tôi nghe được không ít người bàn tán là quán quân nhóm người đứng tuổi có chín mươi phần trăm chính là Lâm Bá Thiên. Tám chín phần mười quán quân nhóm Thanh Xuân lại là một đôi vợ chồng giành được, nếu thật sự có chuyện như lời đồn này vậy đúng là ông không biết xấu hổ quá mà." Có một vị thành chủ nói với thành chủ Ninh Châu.
"Ha ha!"
Thành chủ thành Ninh Châu thoải mái cười to: "Lâm Bá Thiên và vợ chồng Diệp Bắc Minh đúng là có cơ hội giành được quán quân nhất. Tôi cũng hy vọng bọn họ đều có thể giành được chức quán quân này.
Lời của các thành chủ đều là dao găm châm chọc không vết thương cả.
Lúc này, có một vị thành chủ khác lại nói: "Thành chủ Trương, tôi nghe nói vợ chồng Diệp Bắc Minh sở dĩ có thể lấy được chức quán quân đều là vì có cao thủ âm thầm giúp đỡ họ, chuyện này là thật sao?"
"Cái này thì tuyệt đối không thể nào có rồi!" Thành chủ Trương lập tức phủ nhận, rồi trả lời:
"Mỗi trận thi đấu trên lôi đài đều là nhóm đài chủ thực hiện xem xét vô cùng công bằng, tuyệt đối không thể nào tồn tại chuyện có người âm thầm giúp đỡ được!"
"Nhưng mà lúc ở trạm dừng chân, vợ chồng Diệp Bắc Minh bị Hách Phương Kiện - người thi đấu một trận thuộc thành Bá Châu khiêu khích, nhưng họ không dám chấp nhận, có rất nhiều người đang nghi ngờ có phải là có cao thủ âm thầm giúp đỡ họ, cho nên hai người bọn họ mới không có năng lực thắng trận nên mới không chấp nhận khiêu chiến." Thành chủ thành Bá Châu nói.
"Cái này.... Cái này là không thể nào. Nhất định là vợ chồng hai người Diệp Thiên lười biếng ra tay!" Thành chủ Trương cũng có hơi luống cuống.
Ông ta suy nghĩ thật cẩn thận, có lẽ sự thật là như vậy đúng không nhỉ?
"Ha ha." Thành chủ thành Bá Châu xấu hổ cười một tiếng: "Không dối gạt gì thành chủ Trương, tối hôm qua tôi lại nhận được một tin tức, việc này đã truyền tới tai bệ hạ, hôm nay bệ hạ sẽ đích thân tới đây, ngài ấy sẽ trực tiếp xem xét coi vợ chồng Diệp Bắc Minh có thể lấy được quán quân bằng thực lực thật sự của mình hay không đấy!"
"Nếu như là thật, bệ hạ sẽ trọng thưởng cho hai người họ và thành chủ Trương, nếu như là giả thì giết chết hai người họ để răn đe, chỉ sợ thành chủ Trương cũng sẽ gặp trừng phạt nặng."
Thành chủ Trương nghe vậy, thân thể chấn động mạnh một trận, trong chớp mắt mà cả người giống như không xong luôn rồi.
Nếu không may, vợ chồng Diệp Bắc Minh thật sự dựa vào cao thủ nào đó âm thầm giúp đỡ lấy được quán quân mà bị bệ hạ tra được, vậy chức thành chủ này của mình không phải không cần làm nữa rồi sao?
Nghĩ tới cái này, sắc mặt thành chủ Trương bắt đầu ngưng trọng lại và âm trầm tới cực điểm.
"Bệ hạ giá lâm!"
Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tiếng như vịt đực vang lên.
Chỉ một thoáng, toàn bộ hàng nghìn người ở Tụ Hiền Quán đều đứng lên hết.
Chỉ thấy một chiếc long liễn chín con rồng tiến vào trong Tụ Hiền Quán.
Người ngồi trên long liễn đội mũ miện, mặc một bộ long bào vàng, là một ông cụ vô cùng uy nghiêm, đằng sau còn đi theo mấy văn võ đại thần và các thành viên trong hoàng thất.
"Tham kiến bệ hạ."
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều cung kính quỳ lại trên mặt đất.
Đương nhiên, Diệp Thiên, Thần Diệp Hy, Lâm Bá Thiên, ba người này lại chỉ ngồi xổm trên mặt đất, bởi vì áo quần che khuất chân nên không ai nhận ra.
Rất nhanh, long liễn rơi xuống trên đài cao, Hoàng đế vương triều Kim Võ lập tức phất ống tay áo một cái rồi nói: "Bình thân."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!