Đại quân đã lên đường, không bao lâu nữa sẽ tới cửa phía tây, khi quân sư vừa được cứu ra đưa trở về đội quân chủ lực thì cuộc phản công sẽ bắt đầu.
Vì vậy chuyện đã đến nước này, Diệp Thiên không cần phải tiếp tục che giấu nữa, thân phận của anh có bị lộ hay không cũng không thay đổi gì lớn.
Có lẽ việc lộ ra ngoài còn có thể kéo dài thời gian của mấy vị Tiên Đế này, càng thuận tiện cho việc cứu quân sư hơn.
“Cái gì!”
Mặc dù bảy vị Tiên đế nghi ngờ rằng Diệp Thiên có thể vẫn còn sống, tám chín phần Công Dương Hạ bị anh xúi giục mới phát động chiến tranh, nhưng khi nghe những người mặc đồ đen nói rằng anh chính là Diệp Bắc Minh, thì bảy vị Tiên Đế vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vì thế cả bảy người họ đều mở ra pháp nhãn thăm dò thử thần hồn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cố ý để cho bọn họ nhìn thấy nên tự nhiên sẽ cởi bỏ hết thảy ngụy trang, vừa mới liếc nhìn thì đã có thể nhìn ra dáng vẻ thần hồn của Diệp Thiên.
“Quả nhiên là Lão ma Diệp!”
Mấy vị Tiên đế không khỏi thốt lên, trong mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp như kinh ngạc cùng với khó hiểu và nghi ngờ, còn có không dám tin.
Họ thật sự không thể chấp nhận được sự thật rằng Diệp Thiên vẫn còn sống.
Chính vì thế mấy vị Tiên Đế như Đạo Quang Tiên Đế và Minh Thiên Tiên Đế đều sợ hãi đến mức lùi lại một bước cùng với vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.
“Lão ma Diệp, ngươi không phải đã bỏ mạng bởi thiên kiếp rồi sao, tại sao chưa chết mà vẫn còn sống ở thế giới này vậy?” Thái Hòa Tiên Đế mở miệng hỏi, trong lòng khó hiểu không thôi.
“Không có nhiều tại sao như vậy, các người chỉ cần biết kế hoạch báo thù của bản tôn đã bắt đầu rồi là được!”
Ngay khi lời vừa mới dứt, Diệp Thiên lập tức chém ra một nhát kiếm trực tiếp nhắm thẳng về phía Thái Hòa Tiên Đế.
“Cùng nhau chung tay giết chết Lão ma Diệp kia đi!”
Thái Hòa Tiên Đế cũng là một dũng sĩ gan dạ, không hề lùi bước mà cất cao giọng hét lên, gọi kiếm Thái Hòa ra rồi chỉ thẳng lên trời.
Các vị Tiên Đế khác cũng lần lượt gọi ra thần khí của mình.
Thái Huyền Tiên Đế đứng ngay bên cạnh Thái Hòa Tiên Đế, lập tức giơ Thái Huyền kiếm lên, rồi đặt chéo với Thái Hòa kiếm thành hình chữ "X" đỡ lấy nhát kiếm này của Diệp Thiên, sau đó hét lớn: "Các ông hãy tấn công Lão ma Diệp đi!"
“Được!”
Năm vị Tiên Đế khác lần lượt nhắm thẳng kiếm, lao tới. Người thì đâm, người thì chặt, hoặc chém xuống, hô hào xông về phía anh.
Kiếm là vua của các loại thần binh, khi các bậc thầy chế tạo binh khí, hầu hết đều thích đúc kiếm, bởi vì kiếm tương đối dễ bán nên phần lớn binh khí mà các tu sĩ sử dụng đều là kiếm, ngay cả vũ khí của bảy vị Tiên Đế, bao gồm cả Diệp Thiên đang dùng cũng đều là kiếm.
Làm Tiên Đế nếu không sử dụng kiếm loại thần khí được coi là vua của các loại vũ khí thì rất mất giá, cho nên đây là lý do tại sao bảy vị Tiên Đế đều có một thanh kiếm đặt theo tên của chính mình.
“Đinh!”
Diệp Thiên chém vào nơi giao nhau giữa hai thanh kiếm Thái Huyền và Thái Hòa, khiến cho nơi đó ngày càng mở rộng hơn. Cùng với sự đè ép của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, ba thanh kiếm bị cọ xát tạo nên ánh lửa ngập trời.
"Trời ạ! Đòn tấn công của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm dường như còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!" Thái Huyền Tiên Đế và Thái Hòa Tiên Đế đều ngạc nhiên đến mức phải hô lên một tiếng, rồi cùng lúc né sang một bên nhanh như chớp.
Mà lúc này năm vị Tiên Đế khác cũng cầm thần khí đâm, chặt, chém vào lớp bảo bảo vệ được dung hòa từ pháp bảo phòng ngự và canh khí của Diệp Thiên.
Rất cứng rắn!
Không thể nào đâm vào hay chém vỡ hoặc cắt ra!
“Đâm thủng phòng ngự của Lão ma Diệp kia!”
Thái Hòa Tiên Đế hét lên, sau đó giơ cao Thái Hòa Kiếm, Thái Huyền Tiên Đế cũng giơ kiếm của mình lên.
Chẳng mấy chốc.
“Kiếm Đoạn Thiên Khung, chiêu thứ chín của Chân Võ Kiếm Pháp!”
“Nghiền Nát Tinh Hải chiêu thứ chín của Thiên Đạo Kiếm Pháp!”
Hai thanh kiếm như thể hai cây cột chống trời khổng lồ chém xuống, đâm thẳng về phía trán của Diệp Thiên.
Đối mặt với hai chiêu kiếm hủy thiên diệt địa này, Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không né tránh hay chạy trốn mà biểu cảm vô cùng chấn định, xuất ra Thiên Địa Bảo Giám,pháp bảo này giống như một chiếc điện thoại gập dưới sự thao tác bằng linh khí của anh được mở ra, hơn nữa Diệp Thiên còn gia tăng thêm thần niệm, mặt tượng trưng cho bầu trời giáng sấm sét xuống cùng với sức mạnh cường đại của mặt đất. Hai luồng năng lượng giống như hai tia gamma bùng nổ, bắn ra còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Giây tiếp theo, trước khi hai thanh kiếm đâm trúng đầu Diệp Thiên, năng lượng phát ra từ Thiên Địa Bảo Giám đã đánh trúng lên người của Thái Hòa Tiên Đế và Thái Huyền Tiên Đế.
“Bùm!”
Hai tiếng nổ lớn vang lên.
Tuy rằng hai vị Tiên Đế đã chuẩn bị sẵn lớp phòng ngự, nhưng vẫn bị hai luồng năng lượng này tấn công đẩy lùi về phía sau mấy bước, chẳng qua không bị phá vỡ lớp phòng thủ của họ.
“Quá giỏi!”
Thái Huyền Tiên Đế và Thái Hòa Tiên Đế đều tỏ ra kinh ngạc.
Bọn họ đã từng đấu với anh khi anh vượt thiên kiếp, nhưng sau này lại chưa có cơ hội giao đấu với anh, đây vẫn là lần đầu tiên đối đầu với nhau trong hoàn cảnh bình thường, nếu bảy người họ không địch nổi một mình Diệp Thiên thì làm sao lại không kinh ngạc cho được.
Mặc dù bọn họ biết rằng Diệp Thiên tu Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, còn muốn giỏi hơn cả người cùng cảnh giới với mình một chút, nhưng anh lại mạnh đến mức này, điều đó khiến cho bọn họ phải ngạc nhiên!
“Đến lượt năm người các ông rồi!”
Diệp Thiên lạnh lùng nói, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm quét qua, trực tiếp buộc năm vị Tiên Đế kiêu ngạo phải lùi bước.
“Mọi người dốc hết sức lực, nhất định phải giết chết Lão ma Diệp!”
Thái Hòa Tiên Đế hét lên một tiếng, gọi ra một chiếc Kim Đỉnh và Phiến Kim Bát. Dưới sự điều khiển của thần niệm, miệng của Kim Đỉnh chỉ vào Diệp Thiên rồi bắn ra ngọn lửa màu vàng, vừa tấn công bằng lửa lại vừa dùng thân mình của nó va chạm vào Diệp Thiên, mà thần khí Phiến Kim Bát kia không ngừng gõ mạnh, mục tiêu công kích chính là anh. Vì vậy sau khi nó kêu vang, từng vòng sóng siêu âm bao trùm lấy Diệp Thiên.
Sóng siêu âm này có tác dụng tấn công cũng như ảnh hưởng đến hiệu quả của thần niệm. Những Tiên Tôn dưới cảnh giới đại thừa có thể bị nổ tung bởi những vòng sóng siêu âm này, sức mạnh của nó cực kỳ đáng sợ.
Cùng lúc đó, Thái Huyền Tiên Đế cũng gọi ra một chiếc cờ hiệu và một chiếc đại ấn, cờ hiệu có thể gia tăng tính công kích của ông ta, còn đại ấn lại chứa đựng sức tấn công hung hãn, chiếu ra hàng trăm nghìn tia sáng mặt trời, xông về phía Diệp Thiên.
Bắc Minh Tiên Đế, Ngạo Thiên Tiên Đế, Hạo Thiên Tiên Đế, Đạo Quang Tiên Đế cùng với Hồng Quang Tiên Đế đều lần lượt lấy ra hai kiện thần khí pháp bảo tấn công Diệp Thiên.
Mười bốn pháp bảo cùng nhau phát động công kích, bởi vậy Diệp Thiên cũng không dám xem thường, lập tức kêu ra Hỗn Độn Di Âm, mở ra Cổ Nhược Kim Thang, dùng thần niệm cùng với tiên pháp củng cố thêm cho lớp phòng ngự của nó.
“Bùm bùm bùm bùm!”
Năng lượng dày đặc đánh vào lớp phòng thủ vững chắc của Cổ Nhược Kim Thang, phát ra tiếng nổ rung trời, khiến cho một nửa Tử Vi Tinh đều có thể nghe thấy động tĩnh và cảm nhận được dao động mạnh.
Cổ Nhược Kim Thang bị đánh đến mức dấy lên từng tần sóng, nếu như chỉ có một mình lớp phòng ngự kiên cố của nó thì đã bị phá vỡ từ lâu, nhưng được Diệp Thiên thêm vào thần niệm và tiên pháp, cho nên tầng phòng ngự vẫn rất vững chãi, hơn nữa còn bị rất nhiều pháp bảo đã mãn cấp cùng nhau hợp lại tấn công cũng không có cách nào phá vỡ nổi.
"Cùng nhau xông lên đi! Đột phá lớp phòng ngự của Lão ma Diệp!"
Thái Hòa Tiên Đế lại hét lên lần nữa, sử dụng Chân Võ Đoạn Thể Quyết, khiến cho sức tấn công và lớp phòng ngự lập tức tăng lên 10%, sau đó giơ kiếm chém về phía Diệp Thiên.
Sáu vị Tiên Đế khác cũng lần lượt chỉ mũi kiếm lao về phía anh.
Đối mặt với sự hợp tác tấn công của bảy vị Tiên Đế, Diệp Thiên đã chuẩn bị đầy đủ.
Giây tiếp theo, sức mạnh của thần khí gần như cùng lúc chém vào lớp phòng ngự của Cổ Nhược Kim Thang.
“Bùm!”
Cổ Nhược Kim Thang bị đánh vỡ.
Khoảnh khắc bùng nổ, Diệp Thiên dung hợp lớp phòng thủ của chính mình với tầng phòng ngự của pháp bảo hộ thể, tạo thành một vòng bảo hộ chín màu sặc sỡ xung quanh người, bảy kiện pháp bảo chém lên trên đó khiến cho lớp phòng ngự muốn nứt vỡ.
“Đến lượt bổn tôn rồi!”
Diệp Thiên khẽ quát lên một tiếng, vỗ tay điều khiển Thiên Địa Bảo Giám đã dung hợp thành một từ lâu, trong nháy mắt Thiên Địa Bảo Giám giống như một ngôi sao rơi xuống với tốc độ cực nhanh, đâm vào Ngạo Thiên Tiên Đế người đang đứng đối diện với Diệp Thiên.
“Không tốt!”
Vẻ mặt của Ngạo Thiên Tiên Đế đột nhiên thay đổi, lập tức gia tăng lớp phòng ngự.
Đó chỉ là một khoảnh khắc 0,001 giây.
“Bùm!”
Thiên Địa Bảo Giám đập lên người của ông ta.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó lớp phòng ngự của Ngạo Thiên Tiên Đế bị nổ tung. Cơ thể bị Thiên Địa Bảo Giám va đập mạnh.
“A!”
Ngạo Thiên Tiên Đế la lên thảm thiết sau đó bị hất văng ra xa.
"Chém!"
Diệp Thiên tiện đà chém ra một kiếm, một luồng kiếm quang dài mấy chục nghìn thước phóng tới, lập tức xé rách pháp thân của Ngạo Thiên Tiên Đế.
Diệp Trần đang định đấm một cú thật mạnh muốn nổ tung cơ thể của ông ta, nhưng lại chậm một bước, sáu vị Tiên Đế đã giơ kiếm lên chém anh lần nữa. Mặc dù không chém vỡ được lớp phòng ngự, nhưng họ lao tới rồi va chạm một cú cực mạnh, khiến cho cả người anh chìm sâu hơn triệu mét.
Mà Ngạo Thiên Tiên Đế lại nhân cơ hội đó để chữa lành vết thương cho pháp thể của mình.
“Lão ma Diệp chết tiệt, quả nhân muốn ngươi phải chết không có chỗ chôn!”
Ông ta nổi giận đùng đùng, điều khiển Kim Đỉnh, miệng đỉnh hướng xuống dưới muốn nghiền nát Diệp Thiên.
Diệp Thiên đâm kiếm lên, thanh kiếm cắm vào trong miệng đỉnh, giống như một cây cột chống trời khổng lồ chống đỡ chiếc đỉnh lớn.
Sáu vị Tiên Đế cũng kịp thời ra tay, tất cả đều nhảy lên giẫm lên đáy của chiếc đỉnh khổng lồ, khiến cho cơ thể của Diệp Thiên lại lún sâu xuống. Anh giẫm trên mặt đất, đôi chân đã bị vùi sâu 300.000 mét, gây ra những vết băng rạn nứt trong phạm vi mấy triệu mét vuông.
"Giẫm chặt! Thái Huyền Tiên Đế xuống dưới đó tấn công Lão ma Diệp kia cùng với bổn tôn!" Thái Hòa Tiên Đế rời đi đầu tiên, rồi giơ kiếm đâm vào Diệp Thiên một cách điên cuồng.
Thái Huyền Tiên Đế cũng theo sát phía sau.
Ngay sau đó, hai thanh kiếm sắc bén đâm về phía tầng phòng ngự của Diệp Thiên.
Anh đang phải đối phó với sự nghiền nát của bốn vị Tiên Đế, tiếp theo lại phải chống lại với sự tấn công của hai vị Tiên Đế còn lại, khiến cho tinh thần và sức lực đều bị phân tán, làm suy yếu lớp phòng ngự của bản thân, nhưng chỉ với hai vị Tiên Đế này thì vẫn không thể nào phá vỡ được.
“Chỉ với bảy người các ngươi còn chưa đủ để lấy mạng bổn tôn đâu!”
Diệp Thiên vừa nói vừa thao túng Hỗn Độn Di Âm mê hoặc lòng người.
Khi tiếng đàn vang lên bảy vị Tiên Đế chợt cau mày lại, lập tức tập trung thần niệm để tránh bị mê hoặc, nhưng khi họ vừa thu lại thần niệm thì thực lực cũng trở nên yếu ớt hơn, Diệp Thiên nhân cơ hội này đỡ Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, rồi lập tức hất văng Kim Đỉnh đang đè bên trên ra.
Mà Diệp Thiên nhân tiện rút chân ra khỏi mặt đất, bay khỏi phạm vi nghiền ép của Kim Đỉnh, sau đó thu Hỗn Độn Di Âm và Thiên Địa Bảo Giám lại, cũng không tiếp tục quấn lấy bọn họ đánh đến độ anh chết tôi sống, để tránh làm chậm trễ việc cứu quân sư, vì vậy lập tức chọn bay về hướng ngược lại với Ninh Thiên Thành.
"Đuổi theo! Đừng để Lão ma Diệp chạy trốn! Nhất định phải giết anh ta!" Ngạo Thiên Tiên Đế hét lên, không lột một tầng da của Diệp Thiên, thì ông ta không cam lòng cho mối thù bị đánh vỡ pháp bảo hộ thể mãn cấp và pháp thân bị chém kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!