Lời nói của Diệp Thiên lập tức gây ra náo động.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, hắn nói có một ngày sẽ đạp đám người Lý Ngao như đạp cẩu?”
“Hắn có khả năng đó sao?”
“Tên này chém gió cũng giỏi quá nhỉ?”
“Còn bảo sẽ xem thường những đại thần này, hắn có năng lực xem thường họ sao?”
“...”
Toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu, tất cả mấy chục nghìn đệ tử đều chỉ trỏ vào Diệp Thiên mà chế giễu.
Ngay cả Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới cũng nhìn nhau.
Diệp Thiên có phải nói hơi quá rồi không?
Hắn muốn đánh bọn Lý Ngao như đánh cẩu?
Ngay cả các đại thần như Na Tra và Thái Bạch Kim Tinh cũng đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thiên, như nhìn một con kiến vậy.
“Tên nhóc này, cậu nói vậy không sợ gãy răng sao?” Na Tra chế nhạo.
“Haha!” Tôn Ngộ Không cười: “Na Tra, cậu ấy là đệ tử của Trấn Nguyên Tử, theo vai vế thì ngươi phải gọi cậu ấy là ông nội là còn ít, đằng này ngươi lại gọi là tên nhóc. Người ta bằng vai phải lứa với Phật Tổ đấy, đừng có mà gọi bừa?”
Nghe vậy, mặt Na Tra đột nhiên đen lại.
Tuy nhiên, hắn ta phải thừa nhận rằng nếu Diệp Thiên là đệ tử của Trấn Nguyên Tử thì vai vế của hai người thực sự là cách xa nhau.
Dù có là Thái Bạch Kim Tinh thì vai vế cũng thấp hơn Diệp Thiên.
“Cậu ta đang ở cảnh giới nào?” Na Tra hỏi.
Lý Ngao giễu cợt: “Một tên yếu ớt vừa mới bước vào Thái ất cảnh lại dám nói lớn lời mật đó. Bọn con giậm chân tại chỗ mấy chục năm thì hắn cũng không đuổi kịp.”
“Đúng vậy!” Lý Tiêu nói: “Cứ hứa với cậu ta đi, cậu ta sẽ chẳng bao giờ đạp nổi chân lên người chúng cháu đâu, sợ gì chứ?”
Biết rằng Diệp Thiên chỉ là một người bước vào cảnh giới Thái ất, Na Tra và Thái Bạch Kim Tinh cùng các đại thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Với tu vi của người mới tiến vào Thái ất cảnh, muốn giẫm lên con cháu của bọn họ khó như lên được tầng trời thứ ba mươi sáu vậy.
Do đó, họ không có gì phải lo lắng.
Con cháu của bọn họ đều là những người tài giỏi, chưa kể tu vi của bọn chúng còn vượt xa Diệp Thiên, muốn đuổi kịp cũng không hề dễ dàng.
Nghĩ vậy, Na Tra nhìn Diệp Thiên, dứt khoát nói: “Hoàn toàn có thể, chỉ cần cậu có được thực lực đó thì muốn đánh con trai tôi sao cũng được, ta sẽ không ho he một lời, cũng sẽ không ra mặt giúp nó.”
“Đương nhiên, nếu cậu không đánh được mà lại bị bọn chúng đánh thì cậu cũng đừng tìm sư phụ cậu là Trấn Nguyên Tử tới giúp.”
Ông ta không tin rằng con trai mình là Lý Ngao có thể để một kim tiên mới tiến vào Thái ất cảnh vượt qua mình.
“Được thôi.”
Diệp Thiên nhìn qua Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên và Tứ Thiên Vương, hỏi: “Còn các ông thì sao?”
“Bọn ta không phản đối.”
Tất cả đại tiên đều vung tay mỉm cười.
“Vậy thì cứ quyết như thế đi!”
Diệp Thiên đã hạ quyết tâm, nhất định phải đạp bằng được bọn họ xuống dưới chân.
Vả lại, hắn cũng có niềm tin rất lớn.
Trấn Nguyên Tử nói rằng trong vòng ba năm, hắn sẽ có thể tiến vào Đại La cảnh.
Bởi vậy, hắn tin chắc rằng trong vòng một năm, đạp được Lý Ngao dưới chân hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Chắc chắn rồi.” Na Tra mỉm cười nhìn Tôn Ngộ Không: “Chúng ta đừng xen vào chuyện của bọn trẻ nữa. Hãy trở về Hoa Quả Sơn của ngươi đi, bọn ta không có thời gian để ở đây đôi co với ngươi cùng mấy đứa nhóc này đâu.”
Tôn Ngộ Không có thể nói gì nữa chứ?
Hắn ta chỉ có thể vỗ vai Tôn Tiểu Ngộ dặn dò: “Đừng chỉ biết trông chờ vào Diệp Thiên, chăm chỉ luyện tập, ba chờ tới ngày nhìn thấy con giẫm lên bọn chúng.”
Nói xong, hắn ta cưỡi cân đẩu vân hướng về Hoa Quả Sơn.
Na Tra và các vị đại thần khác cũng lần lượt rời đi.
Ngay sau khi các trưởng bối rời đi, Lý Ngao và những người khác liền đi đến trước Diệp Thiên, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới.
“Tên nhóc nhà cậu cũng to gan đấy, dám nói sẽ giẫm bọn tôi xuống như cẩu, vậy bọn tôi sẽ giẫm lên cậu trước, cho cậu biết thế nào là họa từ mồm mà ra!”
Lý Ngao nói rồi vừa đá vào Diệp Thiên, khiến hắn văng ra, vừa kêu: “Các anh em, giẫm bẹp hắn cho tôi!”
Vừa dứt lời, một nhóm người đã xông lên, điên cuồng dậm chân lên người Diệp Thiên, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới không ngăn được bọn họ.
“Hahaha!”
Vô số những học viên đứng xem đều cười phá lên.
“Lý Ngao, Lý Tiêu đủ rồi! Các người không sợ giẫm chết Diệp Thiên, Trấn Nguyên Tử đại tiên sẽ đến tìm các cậu tính sổ sao?”
Nhìn thấy bọn họ giẫm chân không ngừng, Tôn Tiểu Ngộ lo lắng nói.
“Sợ cái rắm!”
Lý Ngao nói: “Trấn Nguyên Tử không quan không chức, cho dù là giẫm chết đệ tử của ông ta, ông ta cũng không dám làm gì bọn tôi. Hôm nay nhất định phải giẫm cho hắn sống dở chết dở!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, một tiếng quát yêu kiều vang lên.
“Dừng tay! Ai cho phép các anh ức hiếp người ta như vậy!”
Mọi người nhìn sang thì thấy một cô gái mặc áo trắng lạnh lùng, tay cầm kiếm bước tới.
“Là Văn Tuyết Tâm!”
Nhiều người nhận ra cô gái mặc đồ trắng này.
Lý Ngao và đồng bọn nghe thấy ba chữ Văn Tuyết Tâm thì lập tức dừng lại như bị điện giật.
“Tuyết Tâm tiên tử, chúng tôi không bắt nạt cậu ta, tại cậu ta chọc tức chúng tôi trước, nên chúng tôi mới dạy cho cậu ta một bài học nhỏ.” Lý Ngao cười nói.
“Dạy gì thì cũng phải có mức độ.” Văn Tuyết Tâm lạnh lùng nói: “Anh ta là đồ đệ của Trấn Nguyên Tử đại tiên, vai vế còn cao hơn ông nội tôi. Các anh không thể đối xử với anh ta như vậy được, còn biết thế nào là kính trên nhường dưới, tôn ti trật tự hay không?”
Cho dù Lý Ngao cùng những người khác bất mãn nhưng cũng không dám nói lại.
Văn Tuyết Tâm đang ở trong cảnh giới Đại thừa, họ không phải là đối thủ của cô ta. Vả lại, cô ta còn là cháu gái của Cửu thiên ứng nguyên lôi thanh phổ hóa thiên tôn Văn Trọng, bọn họ làm sao dám tự phụ trước mặt cô ta được.
Văn Trọng là thiên tôn cấp thái thượng cảnh, sống trong Thần Tiêu Ngọc phủ ở tầng trời thứ ba mươi mốt, phụ trách ba mươi sáu vị lôi thần, làm chủ việc sinh sát, thiện ác thưởng phạt, hô mưa gọi gió, trảm yêu phục ma, hiệu lệnh sấm chớp, vì vậy còn được gọi là Lôi Tôn. Trong hệ thống tiên ban, là người dưới một người, trên vạn người.
Vì vậy, dù là sức mạnh hay vị trí, Văn Trọng đều đè bẹp trưởng bối của bọn họ. Sức mạnh của Văn Tuyết Tâm cũng trên họ rất nhiều, không thể nào không sợ cô ấy được.
“Đến đây thôi, sau này đừng có mà tự tiện giẫm lên người ta nữa.” Văn Tuyết Tâm lạnh lùng quát.
“Vâng.”
Lý Ngao và những người khác thấp giọng đáp.
“Đi thôi.”
Lý Tiêu phất tay, đám người liền quay người rời đi.
“Cảm ơn.”
Diệp Thiên được Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đỡ dậy liền cảm ơn Văn Tuyết Tâm.
“Mặc dù vai vế của anh lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một câu. Hãy học hỏi từ Trấn Nguyên Tử đại tiên, vừa có bản lĩnh và lại khiêm tốn, nếu đã không có năng lực thì đừng cao giọng, cứ vậy chỉ bị đánh thêm thôi.’
Văn Tuyết Tâm bỏ lại một câu rồi sải bước rời đi.
Diệp Thiên nở nụ cười.
“Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm có xinh không?” Trư Tiểu Giới thấp giọng hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Xinh đẹp hơn nhiều so với con gái của Ngưu Ma Vương.”
“Cũng hung tợn hơn con gái của Ngưu Ma Vương.” Tôn Tiểu Ngộ nói.
Diệp Thiên co thể thấy được, liền hỏi: “Xuất thân của cô ấy là gì? Sao lại nói vai vế của tôi còn cao hơn ông nội cô ấy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!