Ngưu Tiểu Ngọc vừa thốt lên xong, Diệp Thiên đột nhiên ngừng lại.
Ngọc Đế là người đứng đầu Tam Giới, đạp cháu của ông ta, có phải có chút không ổn?
"Sợ rồi đúng không?"
Diệp Thiên đang do dự, hay là bỏ qua bỏ qua Lý Ngao như vậy.
Kết quả, Lý Ngao liền kêu gào: "Sợ rồi đúng không? Mẹ nó, sợ thì quỳ xuống cho ta, để ta đạp lại, nếu không ta sẽ đi cáo trạng với ông ngoại Ngọc Đế của ta. Đến lúc đó ai cũng cứu không được ngươi!"
"Đi con mẹ nó!"
Diệp Thiên cũng nổi nóng: "Không cầu xin ta tha thứ thì cũng thôi đi, còn dám uy hiếp ta, ở trước mặt ta phát ngôn bừa bãi, vậy ta sẽ tiếp tục đạp cái tên thích làm màu như ngươi!"
Lời vừa dứt, Diệp Thiên hung hăng đạp lần nữa.
Na Tra chính miệng đồng ý, chỉ cần hắn đánh thắng được Lý Ngao, đánh như thế nào cũng được.
Vậy hắn sẽ không khách sáo.
Hắn còn không tin, Na Tra đã nói trước mặt hơn mười ngàn thầy trò, còn có thể đổi ý.
Cho nên, đạp là được rồi!
Về phần Ngọc Đế, khi chuyện truyền đến chỗ ông ta, chắc cũng sẽ để Na Tra đến xử lý. Cho nên không có gì phải sợ.
Huống chi, sau lưng của hắn còn có một chỗ dựa là Trấn Nguyên Tử, là bạn bè của Tam Thanh, cho dù Ngọc Đế thật sự ra mặt, Trấn Nguyên Tử cũng sẽ tìm Tam Thanh nói giúp hắn.
Vậy còn sợ cái rắm gì nữa!
"Điên rồi! Cái tên này điên rồi! Lý Ngao ngay cả Ngọc Đế cũng nói ra rồi, hắn lại còn dám đạp Lý Ngao!"
"Ngay cả Ngọc Đế cũng không giữ thể diện, Diệp Thiên quả thật là phản thiên rồi!"
"Nếu Ngọc Đế mà biết, tuyệt đối sẽ nhốt hắn vào thiên lao!"
Người xung quanh nghị luận như nước thủy triều dâng.
Trư Tiểu Giới nhìn con ngươi trợn sắp lồi ra, không dám tin nói: "Diệp Thiên thật sự quá to gan. Lý Ngao lấy Ngọc Đế ra, vậy mà hắn vẫn dám tiếp tục đạp Lý Ngao, hắn không sợ Ngọc Đế trả thù hắn hay sao?"
Tôn Tiểu Ngộ lại là bắt đầu cười hì hì: "Cái tên ngốc nhà ngươi, Na Tra và Thái Bạch Kim Tinh đều nói rồi, mặc kệ chuyện của vãn bối, bị đánh chỉ có thể coi là tài nghệ không bằng người khác, cha là người làm chứng, Ngọc Đế nếu là vì chuyện này mà trả thù Diệp Thiên, ta tìm cha ta đến chỗ Ngọc Đế kia lý luận."
"Đúng vậy!"
Hai mắt Trư Tiểu Giới lập tức tỏa sáng, hô với Diệp Thiên: "Diệp Thiên, tên khốn kiếp Lý Ngao này lúc trước đánh ta không ít, ngươi giúp ta đánh trả, chúng ta là anh em tốt."
"Được thôi."
Diệp Thiên đáp lại một tiếng, đạp lên người Lý Ngao càng hiểm hơn.
"Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Khiến Lý Ngao kêu thảm không ngớt.
Ngưu Tiểu Ngọc đều luống cuống, nếu cứ tiếp đạp như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ bị Diệp Thiên đạp chết mất
Thế là. Nàng vội vàng hét lên: "Lý Tiêu, Trần Hạo, các ngươi nhanh cùng lên, mau cứu Lý Ngao, nếu không hắn sẽ bị bị tên điên Diệp Thiên này đạp chết đó!"
Lời nói của cô ta vừa ra khỏi miệng, Lý Tiêu liền vung tay lên: "Các anh em, cùng tiến lên, giúp Lý Ngao đạp bẹp Diệp Thiên!"
"Vâng!"
Chỉ một thoáng.
Lý Tiêu, Trần Hạo, cùng con trai của Tứ Đại Thiên Vương, đều nhao nhao lấy ra một trượng kim thân, tay cầm pháp bảo, vọt về phía Diệp Thiên.
Thấy vậy, Ngưu Tiểu Ngọc cười lạnh nói: "Lần này xem ngươi chết như thế nào!"
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới bị dọa sợ, không hẹn mà cùng hô lên:
"Diệp Thiên cẩn thận! Mau tránh ra!"
Nói đùa, Lý Tiêu là thái ất cảnh cấp tám, Trần Hạo là cấp sáu, con trai Tứ Đại Thiên Vương cấp sáu và cấp năm, sáu kẻ này liên thủ đánh một mình Diệp Thiên, còn không phải đánh cho Diệp Thiên ị ra quần hay sao?
"Đây cũng quá ức hiếp người khác rồi?"
Ngay cả rất nhiều học sinh, đều cảm thấy bọn hắn lấy nhiều đánh ít quá đáng rồi
"Hừ."
Lúc này, Diệp Thiên dừng chân lại. Quay người hừ nói: "Ta còn không tìm các ngươi tính sổ, các ngươi vậy mà lại chủ động tìm đến, vậy ta sẽ không khách sao, trói các ngươi thành một cục rồi đánh!"
Lời vừa dứt. Diệp Thiên cầm kiếm xông về phía sáu người Lý Tiêu.
"Cái tên này, nói khoác hay quá rồi?"
Văn Tuyết Tâm lúc đầu nhìn không nổi, muốn đi giúp Diệp Thiên ngăn cản bọn người Lý Tiêu, cũng khuyên Lý Tiêu dừng tay. Kết quả nghe thấy Diệp Thiên kia khoác lác, cô lập tức không còn hứng thú đi giúp Diệp Thiên nữa.
Khiêm tốn một chút không được sao?
Còn trói người ta thành một cục rồi đánh.
Anh xem đám người người ta Lý Tiêu là giấy à?
Bọn họ cò. lợi hại hơn cad Lý Ngao nữa đó!
"Mẹ nó!"
Lý Ngao xoay người đứng lên, giận không kiềm được hô: "Các anh em, đánh cái tên tinh trùng lên não này đến chết cho ta, trời sập xuống ta gánh!"
Toàn bộ đạo viện, có thể nói hắn một trong tiên tam đại có bối cảnh nhất cứng nhất.
Ông nội là Thác Tháp Lý Thiên vương, ông ngoại là Ngọc Đế, cha là phò mã, mẹ là công chúa, có ai không phải là người uy chấn một phương trong chư thiên vạn giới chứ?
Còn Diệp Thiên thì sao?
Chỉ là đệ tử của Trấn Nguyên Tử mà thôi.
Mặc dù Trấn Nguyên Tử bối phận rất cao, nhưng không có chức vị, lại keo kiệt. Rất nhiều thần tiên quyền cao chức trọng muốn ăn quả nhân sâm ông không cho, vì thế khiến cho rất nhiều thần tiên bất mãn.
Cho nên hắn tin rằng, cho dù đạp chết Diệp Thiên, Trấn Nguyên Tử cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Tuyệt đối không dám gây chuyện.
"Được!"
Có câu nói này của Lý Ngao, đám người Lý Tiêu và Trần Hạo cũng đều không sợ, nếu như thật sự không dám giết Diệp Thiên, nhiều lắm là đạp hắn mà thôi.
Rất nhanh, đám người trên thao trường tản ra bốn phía, còn lại một khoảng không cực kỳ lớn.
Ngay sau đó!
Soạt!
Diệp Thiên một kiếm dẫn đầu chém về phía Lý Tiêu đang ở gần nhất.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Lý Tiêu khinh thường hừ lạnh, đao lớn trong tay chặn lại.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn.
Lý Tiêu hổ khẩu¹ bị chấn đau đớn tê rần.
(1): Hổ khấu là khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
"Trời!"
Nội tâm Lý Tiêu kinh hãi không thôi.
Thực lực của người này so với trong tưởng tượng của mình còn cao!
Lúc này, Trần Hạo cùng con trai của Tứ Đại Thiên Vương. Cũng đều tiến công về phía Diệp Thiên.
Rất nhanh.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại va chạm dày đặc vang vọng khắp đạo viện.
Chỉ thấy Diệp Thiên, giống như một con mãnh hổ chiến đấu với đàn sói, lấy sức lực của một mình chiến đấu với sáu người Lý Tiêu những vẫn bất bại
"Trời ơi! Đây có phải là tân binh thái ất cảnh cấp một mà chúng ta quen biết hay không?"
Hơn mười ngàn thầy trò đều bị chấn kinh không thôi
"Ưm!"
Ngưu Tiểu Ngọc càng kinh hãi che miệng lại, trong một đôi mắt to đẹp. Tràn đầy sự kinh ngạc, không hiểu, hoài nghi, chấn kinh, khó có thể tin rất nhiều thần sắc phức tạp.
Thế này cũng quá mạnh rồi!
Chân mày của Văn Tuyết Tâm cũng nhăn lại thật sâu, nội tâm vô cùng kinh hãi.
"Chẳng lẽ hai khoá tu luyện này, linh khí đột nhiên biến mất, biến mất một cái là biến mất nguyên cả một ngày. Là bị Diệp Thiên cho hấp thu chuyển hóa thành tu vi, cho nên hắn mới từ mấy ngày trước bị đạp, đến bây giờ có thể đạp lại người đã đạp hắn?"
Trong lòng cô ta nghĩ thầm.
Trừ cái đó ra, cô ta thật không nghĩ tới. Còn có nguyên nhân gì có thể khiến Diệp Thiên trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày trở nên lợi hại như vậy!
Hơn nữa, Diệp Thiên trước khi đến, chưa hề xuất hiện hiện tượng linh khí khô kiệt, từ sau khi Diệp Thiên đến, mới xuất hiện loại hiện tượng này, bởi vậy cô càng thêm nghi ngờ là Diệp Thiên dẫn đến hiện tượng linh khí khô kiệt, thực lực cũng tăng trong thời gian hai ngày.
Lúc này, Lý Ngao thấy tình thế không ổn, gia nhập vào, cùng sáu người Lý Tiêu đối phó với Diệp Thiên.
Diệp Thiên chỉ là thái ất cảnh cấp sáu đối mặt một thái ất cảnh cấp tám, một cấp bảy, ba cấp sáu, hai cấp năm, tổng cộng bảy người liên thủ đối phó, mặc dù không bị đánh bại. Nhưng muốn tiêu diệt từng bộ phận của bọn họ ngược lại cũng có chút độ khó.
"Xem ra cần phải cho bọn chúng một đại chiêu, đánh ngã toàn bộ bọn chúng!"
Ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu, Diệp Thiên lập tức lui sang một bên, giữ một khoảng cách với bảy người.
Giơ Thiên Phạt Kiếm trong tay lên, thôi động Hư Không Thánh Kiếm Quyết thức thứ mười.
Không sai!
Là Hư Không Thánh Kiếm Quyết thức thứ mười!
Từ sau khi Trấn Nguyên Tử truyền cho Diệp Thiên Sáng Thủy Tu Hành Quyết, hắn mới biết được, Hư Không Thánh Kiếm Quyết còn có thức thứ mười.
Cho nên hắn cảm thấy. Hư Không Thánh Kiếm Quyết có lẽ là Hỗn Nguyên Đạo Tổ sáng tạo, Trấn Nguyên Tử lúc đang sáng tạo Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, đem môn này kiếm pháp gia nhập vào.
Hắn thậm chí cho rằng, Bàn Cổ khai thiên tích địa, có lẽ chính là dùng
Hư Không Thánh Kiếm Quyết cải biên, sau đó phối hợp thành rìu, mộ búa bổ Hỗn Độn ra.
"Ha ha, biết sợ rồi đúng không?"
Thấy Diệp Thiên lui lại, Lý Tiêu cười lạnh.
Lý Ngao nuốt không trôi cục tức này, vung tay lên, hô: "Các anh em, cùng nhau lên, không đánh bại hắn, chúng ta không còn mặt mũi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!