“Ha ha ha!”
Nhìn thấy Dương Phong nổi giận, cầm Tam Xoa Kích liều chết xông qua, đồng thời tuyên bố muốn giết chết Diệp Thiên, đám người Lý Ngao kích động nở nụ cười.
Dùng thực lực của Lý Ngao muốn đánh chết Diệp Thiên còn không phải là dễ dàng hay sao?
“Dương Phong, tôi đã nói rồi, không có liên quan gì tới anh, tại sao anh vẫn còn ra tay cơ chứ?”
Văn Tuyết Tâm khẽ quát.
“Không sai!”
Dương Phong tức giận nói: “Hôm nay tôi phải giết chết anh ta!”
“Ặc!”
Diệp Thiên không vui.
“Tuyết Tâm người ta không thích anh, tôi trêu chọc cô ấy như thế nào thì anh quản cái rắm, anh kích động như vậy để làm gì chứ?”
Dù sao đánh cũng đánh không lại anh ta, không lẽ còn không thể phát tiết một chút bất mãn trong lòng hay sao?
Nếu như Văn Tuyết Tâm thích Dương Phong, vậy thì hắn cũng không còn lời nào để nói.
Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ người ta không thích anh ta, vậy mà thằng nhãi này lại tự mình đa tình, đúng là làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.
“Quan trọng là tôi thích cô ấy, không cho phép anh nhúng chàm cô ấy!” Dương Phong tức giận trả lời.
Diệp Thiên càng thêm khó chịu: “Chẳng lẽ anh thích ai thì người đó không được kết giao bạn bè khác phái hay sao? Anh làm gì mà ngang ngược dữ vậy, ba của anh có biết không?”
Hắn chỉ cảm thấy không thể nói lý.
Anh ta thích Văn Tuyết Tâm thì sẽ không để cho người khác kết giao với cô ấy. Vậy nếu anh ta thích phụ nữ trong thiên hạ, chẳng lẽ phụ nữ toàn thiên hạ đều không thể kết giao với đàn ông được à?
Cái này gọi là thứ gì!
“Khốn kiếp!”
Dương Phong bị nói đến mức không đáp trả được câu nào, toàn thân tức giận lên tới đỉnh điểm, thân hình từ từ bành trướng, xung quanh thân thể anh ta cũng bao phủ một loại hơi thở tức giận cuồng bạo, thật là dọa người.
Thấy vậy, học sinh đứng trong nội viện đều cho rằng Diệp Thiên xong đời rồi.
“Sao cái miệng rách nát của anh cứ líu ríu không ngừng vậy, anh chọc giận anh ta rồi đây này, đã thấy thoải mái hay chưa?” Văn Tuyết Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên buông tay cười khổ: “Tôi nói đều là sự thật mà.”
Hai mắt Văn Tuyết Tâm khẽ đảo: “Hầu tử, heo mập, dẫn anh ta rời khỏi đây, gọi sư phụ của anh ta tới dàn xếp việc này, tôi đi ngăn cản Dương Phong trước.”
Tiếng nói vừa hạ xuống, cô ấy lập tức gọi ra một thanh trường kiếm có sấm chớp lập lòe, vọt lên tới gần Dương Phong.
Keng!
Một kiếm của cô ấy chém vào đường xiên bên trong của Tam Xoa Kích, vững vàng cất bước về phía Dương Phong.
Khóe mắt Dương Phong nheo lại: “Cô không nên giúp đỡ cái gã sai vặt Diệp Thiên kia, chẳng lẽ cô muốn đối địch với tôi hay sao?”
Văn Tuyết Tâm nói: “Nếu như anh ta đắc tội anh thì tôi đương nhiên sẽ không giúp, nhưng mà anh ta lại không có đắc tội gì anh. Còn anh lại chỉ vì một cái nguyên nhân là anh ta chọc ghẹo tôi mà đã muốn giết chết anh ta. Làm sao tôi có thể không để ý tới được, nếu vậy chẳng phải đã khiến cho anh ta vì tôi mà chết à?”
“Nói như vậy, cô vẫn muốn giúp cho anh ta đúng không?” Giọng Dương Phong lạnh lùng nói.
“Đúng!”
Văn Tuyết Tâm dùng giọng điệu mạnh mẽ đáp lại.
“Được lắm!”
Sắc mặt Dương Phong giận dữ: “Tôi thật muốn nhìn xem cô có thể cứu anh ta được hay không!”
Dứt lời, giữa lông mày anh ta bắn ra một luồng ánh sáng vàng, đánh về phía Văn Tuyết Tâm.
Văn Tuyết Tâm cũng là đại nhân vật tài cao, phóng thích phòng ngự hộ thể, ngăn cản công kích của ánh sáng vàng.
Tiếp theo đó...
Keng keng keng!
Hai người ở trên không trung chiến thành một đoàn.
“Diệp Thiên, mau đi đi!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới khuyên nhủ.
“Không thể vứt bỏ mặc kệ Văn Tuyết Tâm như vậy chứ?” Diệp Thiên cảm thấy làm như vậy đúng là quá không trượng nghĩa.
Nhưng không ngờ lại nghe được Văn Tuyết Tâm quát lên: “Anh ở lại cũng không giúp được gì cho tôi cả, cút nhanh lên!”
Diệp Thiên: “...”
Mặc dù Dương Phong nắm chắc có khả năng đánh lui Văn Tuyết Tâm, nhưng trong một thời gian ngắn thật sự khó mà đánh lui cô ấy được, lập tức hét lên: “Ai giúp tôi đi bắt Diệp Thiên lại, sau khi tôi đánh lui Văn Tuyết Tâm sẽ lột da rút gân anh ta!”
Lời kia vừa thốt ra, lập tức có vài bạn bè thân thiết của Dương Phong bay qua chỗ Diệp Thiên.
Thấy thế, Tôn Tiểu Ngộ vội vàng la lên: “Nếu để cho ba của các người biết được, các người đắc tội học trò của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, về sau không còn hy vọng đi theo Trấn Nguyên Tử Đại Tiên hái quả nhân sâm ăn, có khả năng sẽ lột da toàn bộ lũ các người xuống!”
Lời này vừa ra, thân thể mấy người bạn thân của Dương Phong chấn động, tất cả đều ngừng lại.
“Đi nhanh đi!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới lập tức lôi kéo Diệp Thiên rời đi.
Không một ai dám đuổi theo cả.
Toàn bộ đều sợ hãi đắc tội Trấn Nguyên Tử, khiến cho trưởng bối của bọn họ không còn hy vọng đi theo Trấn Nguyên Tử lấy quả nhân sâm ăn.
Mãi cho đến khi ba người Diệp Thiên biến mất, Dương Phong vẫn chưa thể đánh lui được Văn Tuyết Tâm. Lúc này anh ta mới nổi giận dừng tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Văn Tuyết Tâm, cô chỉ giúp được anh ta nhất thời, tôi cũng không tin cô còn có thể giúp được anh ta cả đời. Chỉ cần anh ta trở lại Phiêu Miễu đạo viện, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết chết anh ta!”
Dứt lời, anh ta căm phẫn trở về ký túc xá.
Hai mắt Văn Tuyết Tâm khẽ đảo, dường như cực kỳ bất đắc dĩ.
“Con mẹ nó, cứ để cho tên Diệp Thiên kia trốn thoát như vậy, đúng là tức chết tôi mà!”
Lý Ngao tức giận đến mức dậm chân.
Rồi sau đó, bảy người bọn họ bởi vì thương thế của Diệp Thiên quá nặng, phải tìm chút bạn bè có nhà ở thiên đình, đưa bọn họ vào Hồi Thiên Đình trong nhà chữa thương.
Mà lúc này, Diệp Thiên và ba người Tôn Tiểu Ngộ cùng Trư Tiểu Giới đã rời xa Phiêu Miểu đạo viện, đáp xuống một con đường lớn phồn hoa.
“Diệp Thiên, cái tên Dương Phong kia quá tâm ngoan thủ lạt rồi. Nếu như không giết chết cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn kia của anh ta, chỉ sợ ở Phiêu Miểu đạo viện sẽ không còn chỗ cho anh dung thân nữa. Vì thế anh vẫn nên phát truyền âm cho Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, để cho ông ấy tới tiêu diệt cái bộ dáng kiêu căng ngạo mạn kia của Dương Phong cho thỏa đáng. Nếu không ngày mai trở về Phiêu Miểu đạo viện, anh ta chắc chắn có khả năng lấy mạng của anh.” Tôn Tiểu Ngộ đề nghị.
Diệp Thiên cười nói: “Địa thư của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên trên thông năm trăm năm, dưới tường năm trăm năm. Ông ấy không đến giúp tôi chứng tỏ tôi sẽ không có việc gì. Nếu như tôi có nguy hiểm, đoán chừng ông ấy sẽ xuất hiện, cho nên đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy.”
“Đúng đó!”
Nghe hắn nói như vậy, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều yên tâm.
“Vậy chúng ta đi tìm một tiệm ăn xát một chút nhé?” Trư Tiểu Giới ti tiện cười hề hề hỏi.
Diệp Thiên gật đầu nói được, sau đó giang hai tay ra: “Tôi không có tiền, hai người có tiền thì mời khách đi chứ!”
“Tôi còn có chút bạc vụn, chúng ta đi Túy Tiên Lâu ăn một chầu đi.” Tôn Tiểu Ngộ nói.
Ba người nhanh chóng tiến vào Túy Tiên Lâu, đặt một gian phòng.
“Đúng rồi!”
Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Con gái của tôi ở Hư Vô đạo quán tu đạo, đã sáu ngày nay tôi chưa gặp được nó. Hôm nay cũng là ngày mà con bé được nghỉ, để tôi gọi con bé tới Túy Tiên Lâu ăn cơm chung với chúng ta nhé!”
“Hả? Anh còn có con gái nữa à?”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều bị kinh sợ tới nơi.
Diệp Thiên cười khà khà, dùng thần niệm phát một cái truyền âm cho Đóa Đóa.
Lúc này, Đóa Đóa cũng đã kết thúc khóa học tu luyện, một đám bạn tốt trong lớp đang vây xung quanh cô bé, muốn dẫn cô bé đi chỗ này chơi, dẫn cô bé tới chỗ kia chơi. Đóa Đóa đang định nói cô bé muốn đi tìm ba thì truyền âm do Diệp Thiên phát ra lập tức truyền tới.
Nhận được truyền âm, Đóa Đóa cười hì hì nói: “Ba tớ ở Túy Tiên Lâu chờ tớ tới ăn cơm, các cậu có ai rảnh không, dẫn tớ đi Túy Tiên Lâu được chứ? Tớ không biết đường đi.”
“Tớ dẫn cậu đi!”
“Tớ dẫn cậu đi!”
Rất nhiều bạn bè nhao nhao giơ tay lên.
Đóa Đóa che miệng cười cười: “Nếu như mọi người đều rảnh, thì không bằng cứ đi cùng tớ đi, để cho ba tới nhìn thấy tớ có rất nhiều bạn bè, để ông ấy có thể không cần lo lắng tớ bị người ta bắt nạt.”
“Được!”
Cháu ngoại của Tử Vi đại đế Trương Diệp, cháu gái Bội Dao của Đông Phương thanh đế và mười mấy nam nữ đều gật đầu.
Rồi sau đó, mười mấy người bọn họ dẫn theo Đóa Đóa đi về hướng Túy Tiên Lâu.
Bọn họ rất nhanh đã đến Túy Tiên Lâu, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa:
“Là con, con gái đến đây!”
Diệp Thiên đã lâu không nhìn thấy Đóa Đóa, thật là nhớ nhung, lập tức lên tiếng: “Vào đi!”
Kẽo kẹt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!