Ngay khi cô ta nói điều này đã gây ra một sự náo động.
"Ừ, Diệp Thiên, anh tặng quà gì, đưa cho bọn em xem."
"Anh không thích Tuyết Tâm à, có muốn cưới Tuyết Tâm không? Vậy thì anh nên tặng Tuyết Tâm một món quà giá trị, ít nhất phải hơn món quà mà Dương Phong tặng."
"Chẳng lẽ quần áo và mỹ phẩm mà mà con gái anh tặng cho Tuyết Tâm chính là quà mà anh và con gái anh tặng cho Tuyết Tâm? Như vậy là không đủ thành ý, đúng không? Anh nên tặng một món quà đáng giá mới phải!”
"Mau lấy ra món quà mà cậu tặng Tuyết Tâm cho chúng tôi xem, nếu quà của anh không úy giá bằng của Dương Phong, chúng tôi cũng sẽ không cười nhạo anh đâu."
"..."
Rất nhiều người đều cười đùa.
Lý Ngao và những người khác thầm nói trong lòng: "Anh ta chắc chắn không thể mang ra một món quà quý hơn của Dương Phong. Hãy cho anh ta thêm thời gian. Nếu anh ta không thể mang quà tặng ra, chúng ta có thể cười nhạo anh ta, làm cho anh ta xấu hổ, và làm cho Tuyết Tâm khinh thường anh ta."
Lúc này, Bội Giao đứng lên và nói: "Không phải chỉ là một quả đào thôi sao, có cái gì đặc biệt, Đóa Đóa trước đó cũng cầm một quả đào đến chia học hơn 100 học sinh trong học viện của chúng tôi ăn đó.”
Vài ngày trước, Đóa Đóa thậm chí còn mang đến một quả nhân sâm để chia sẻ với chúng tôi. Chị Tuyết Tâm cũng đã ăn nó. Quả đào tiên rất quý, nhưng chúng còn kém xa so với nhân sâm. Chị Tuyết Tâm đã ăn một miếng quả nhân sâm, mà một miếng này còn giá trị gấp mấy lần mấy quả đào.” Lời nói này thực sự đã gây ra một trận kinh ngạc.
“Thật không, con gái của Diệp Thiên là Đóa Đóa có thật sự đã mang đến một quả nhân sâm để chia sẻ với mọi người không?”
Hầu như tất cả những người có mặt đều hỏi như vậy.
“Haha.”
Lý Ngao lúc này mới cười nói: “Ai muốn nói điêu mà chả được? Ta còn có thể nói ta đã từng mang đến 1000 quả đào chia cho một người một quả ăn a”
“Ừ, không có việc gì. Nói đi! ”
Nhiều người bạn của Dương Phong cũng nói như vậy.
“Bội Giao không có nói dối, đó là sự thật, tôi đã ăn quả đào và quả nhân sâm mà Đóa Đóa mang đến, và tôi có thể làm chứng.” Trương Diệp đứng lên.
"Tôi cũng có thể làm chứng!"
Nhiều người bạn của Đóa Đóa đã bước lên phía trước.
Tôn Tiểu Ngộ cũng nói: “Tôi cũng đã ăn quả nhân sâm.”
“Tôi cũng đã ăn.”
“Tôi cũng đã ăn.”
Trư Tiểu Giới cùng Chu Vũ Lăng đều đứng lên.
Ngay cả Văn Tuyết Tâm cũng nói: "Đóa Đóa thật sự đã lấy quả nhân đến và chúng tôi đã ăn nó."
“Haha!"
Lý Ngao không khỏi nở nụ cười: "Nhân chứng là nhóm bạn của cô ta. Ai chắc rằng bọn họ không thông đồng để lừa gạt mọi người. Tôi không tin Diệp Thiên sẽ để con gái mình chia quả nhân sâm quý giá cho mọi người ăn. Như mọi người đã biết đấy, đó là thứ mà ngay cả Ngọc Hoàng cũng chưa chắc ăn được, kể cả ông nội tôi là Thác Tháp Lý Thiên Vương cũng chưa từng được ăn nó.”
Dương Phong không nhịn được nói thêm: "Một người keo kiệt như Trấn Nguyên Tử, làm sao có thể để cho một đứa con gái mang quả nhân sâm đi chia cho mọi người cùng ăn, ta không tin! "
“Tôi cũng không tin!”
“Tôi cũng không tin!”
“Tôi cũng vậy!”
Nhiều người bày tỏ ý kiến.
“Nếu không tin, hãy hỏi Lôi Tôn, ông ấy biết.” Trư Tiểu Giới nói.
Mọi người đều nhìn Lôi Tôn.
Lôi Tôn cười và nói: “Tôi chỉ nghe Tuyết Tâm nói, nhưng nó có đúng hay không thì tôi không biết.”
Ông ấy cũng nghi ngờ tính xác thực của vấn đề này.
Xét cho cùng, Trấn Nguyên Tử nổi tiếng là người keo kiệt.
Muốn một quả nhân sâm từ tay ông ta cũng giống như chặt đứt cánh tay ông ta vậy, dù muốn cũng không cho. Ông ta chỉ sử dụng quả nhân sâm cho chính bản thân mình.
“Tôi hiểu rồi!”
Lý Ngao đột nhiên chế nhạo: “Tuyết Tâm, cô cố ý nói dối là con gái của Diệp Thiên đã mang quả nhân sâm đến chia cho mọi người để ông nội cô có ấn tượng tốt với Diệp Thiên sao?”
“Hẳn là như thế đi?”
Tiếng nói của Ngưu Tiểu Ngọc và của nhiều người khác vọng lại.
"Tin hay không tin tùy anh!"
Văn Tuyết Tâm nhìn chằm chằm, tỏ vẻ tức giận.
“Tôi nhất định sẽ không tin.”
Lý Ngao lại nhìn Diệp Thiên, hả hê: "Anh thật tồi tệ. Để có được Tuyết Tâm, đã để nhiều người hợp tác với anh nói dối, thậm chí Tuyết Tâm còn bị anh lừa gạt, muốn hợp tác với ngươi., tôi hỏi anh, anh đây là có ý gì."
Diệp Thiên bất mãn nói: "Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi bảo mọi người hợp tác với tôi nói dối?"
"Hừ." Lý Ngao ậm ừ: "Nếu anh không bảo mọi người hợp tác với anh để nói dối. Cha con anh có thể lén giấu quả đào tiên và quả nhân sâm để chia nhau ăn. Tại sao anh không thể lấy quả nhân sâm hoặc quả đào tiên ra để tặng cho Tuyết Tâm trong một ngày trọng đại như ngày sinh nhật hôm nay?"
"Nếu tôi có thể lấy ra thì sao?"Diệp Thiên cười hỏi.
Lý Ngao không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu như anh có thể lấy ra quả nhân sâm, tôi liền gọi anh là cha!”
Hắn vẫn không tin Diệp Thiên có thể lấy ra quả nhân sâm.
"Được! Nếu có thể lấy quả nhân sâm ra để đưa cho Tuyết Tâm, tôi dũng sẽ gọi anh là cha!"
Lý Ngao, Trần Hạo và nhiều người bạn khác của Dương Phong cũng nói như vậy.
“Còn anh?” Diệp Thiên nhìn Dương Phong.
Dương Phong nở nụ cười: “Tôi theo bọn họ, nếu anh có thể lấy ra quả nhân sâm đưa cho Tuyết Tâm, tôi cũng gọi anh là cha.”
“Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy sao?” Diệp Thiên cười hỏi.
"Đúng! Chúng ta đều nói như vậy!"
Lý Ngao cùng những người khác vỗ ngực thề.
“Nếu anh không thể lấy ra thì từ này về sau phải tránh xa Tuyết Tâm thì thế nào?” Dương Phong hỏi.
“Ừ!”
Diệp Thiên nặng nề gật đầu.
“Lấy ra!”
“Lấy ra!”
“Lấy ra!”
Lý Ngao và những người khác hét lên.
Tất cả đều cho rằng Diệp Thiên không thể ra quả nhân sâm.
Thậm chí, Văn Tuyết Tâm đã đấm Diệp Thiên một cái rồi than thở: "Tại sao anh lại đi hứa với anh ta? Đối với thứ quý giá như quả nhân sâm, Trấn Nguyên Tử đã đưa cho cô và Đóa Đóa một người một quả để ăn, còn đưa cho Đóa Đóa một quả mang về, đó đã là ba quả nhân sâm rồi a, làm sao còn có quả nhân sâm mà đưa ra nữa?"
Nhưng không ngờ, khi giọng nói của cô vừa rơi xuống, Diệp Thiên đột nhiên cầm trong tay một quả giống như đứa trẻ con, đưa cho Văn Tuyết Tâm rồi cười dịu dàng nói: "Quà sinh nhật của em, anh hy vọng. em có thể mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc."
Lời nói vừa nói xong, toàn trường như chết lặng
Như thể nút tắt tiếng được nhấn, không có âm thanh nào cả.
Mọi người ánh mắt đều tập trung vào tay Diệp Thiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, chấn động, khó tin cùng nhiều biểu hiện phức tạp khác.
Ngay cả Lôi Tôn và Ba mươi sáu vị Lôi Thần cũng chết lặng.
Văn Tuyết Tâm thậm chí che miệng, kinh ngạc đứng ngây như tượng!
Quả nhân sâm!
Đây thực sự là quả nhân sâm!
Sau một phút im lặng, không biết là ai hét lên: "Diệp Thiên lấy ra quả nhân sâm! Hắn lấy quả nhân sâm ra!"
Toàn trường đột nhiên bùng nổ.
"Hóa ra là không phải bọn họ nói dối, Diệp Thiên và con gái của anh ta thật sự lấy ra quả nhân sâm!"
"Trấn Nguyên Tử quá tốt với bọn họ, đúng không? Ông ta còn cho hai người bọn họ quả nhân sâm mà ngay cả Ngọc Hoàng cũng không có được, hai cha con bọn họ nhận lấy quả nhân sâm rồi mang cho đi, cha con ngay cả quả nhân sâm cũng cũng không biết nâng niu, mang chia cho người khác, lại còn có thể lấy đi làm quà sinh nhật, chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”
"..."
Về phần Dương Phong, Lý Ngao và những người khác, sắc mặt đen như than.
Mẹ nó, thực sự lấy ra quả nhân sâm sao!
"Giả! Cái này hẳn là giả!"
Dương Phong đột nhiên hưng phấn mà kêu lên.
"Đúng! Hẳn là giả!"
Lý Ngao và những người khác cũng không tin là thật.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!