“Ngọc Hoàng bình tĩnh!”
Văn Trọng lo lắng nói: “Mặc dù Diệp Thiên và Tuyết Tâm đã bỏ trốn và làm trái chiếu chỉ của Ngọc Hoàng, nhưng bọn họ đã quyết định xong chuyện kết hôn trước khi chiếu chỉ được ban ra rồi. Chính chiếu chỉ của Ngọc Hoàng đã khiến hai đứa nó phải chia tay, chính vì không chịu được quyết định này nên chúng mới quyết định bỏ trốn, mong Ngọc Hoàng khoan dung, đừng bắt bọn họ!”
Ông biết là vô dụng, nhưng ông vẫn cầu xin với một tia hy vọng.
“Hừ!”
Ngọc Hoàng ậm ừ: "Làm trái chiếu chỉ là tôi lớn, nếu không bị nghiêm trị thì uy danh của Ngọc Hoàng ta để ở đâu? Uy danh của thiên đình đặt ở chỗ nào?”
“Phải nghiêm trị!”
Rất nhiều đại thần thân cận bên phía Na Tra và Thác tháp Lý Thiên Vương bày tỏ ý kiến.
Văn Trọng tức giận: “Bọn họ làm trái chiếu chỉ, nhưng là tùy tình huống, hai người đã định chuyện hôn sự, Ngọc Hoàng đột nhiên ra chiếu chỉ, nếu đổi lại là các người, các người có thể chấp nhận chuyện này?”
Rất nhiều đại thần. không có lời nào để nói.
Ngọc Hoàng nói: "Không nhận thì có thể tìm ta, nhưng không thể làm trái với thánh chỉ. Đây là chuyện gì?"
Văn Trọng lập tức đáp: "Cho dù bọn họ có đến tìm Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng sẽ vì thể diện mà không thu hồi lại thánh chỉ, nhất định sẽ khiến bọn nó phải chia tay."
"Đáng ra, Ngọc Hoàng không ban cho Dương Phong hôn cuộc hôn nhân này, tất cả mọi người trong cuộc đều không hạnh phúc.”
“Giỏi lắm Văn Trọng, ngươi dám nói chuyện với Ngọc Hoàng như thế này?"Thác Tháp Lý thiên vương đứng lên quở trách.
“Ta nói thật!” Văn Trọng nghiêm túc nói: “Dương Phong không thuộc tầng lớp thần tiên,thế vì cơ gì Ngọc Hoàng lại hạ chỉ ban hôn cho Dương Phong. Đây là chuyện gì? Mong ngài cho ta biết, đây là có chuyện gì? Người đứng đầu tam giới lại đi ban hôn cho một người bình thường?"
Lý Tịnh không nói nên lời.
Thái Bạch Kim Tinh nói: "Dương Phong tuy không thuộc giới thần tiên, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của cháu trai Ngọc Hoàng, được coi là họ hàng của Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng ban hôn ước cho họ hàng chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Văn Trọng hỏi lại: "Kết hôn là chuyện bình thường. Nhưng cháu gái tôi và Diệp Thiên đã đính hôn rồi. Sau đó lại được ban hôn cho người khác thì điều này có bình thường không? "
"Văn Trọng, ông đừng làm càn!"
Ngọc Hoàng giận dữ nói: "Cháu gái của ngươi trước khi ta ban chiếu chỉ chưa đính hôn. Sau khi ta hạ chỉ thì mới đính hôn. Hơn nữa, hôn lễ còn chưa tổ chức. ta ban hôn cho cháu gái ngươi thì có cái gì không đúng, ngươi có gì bất mãn. Có cái gì không thể tuân theo sao?”
“Chả lẽ trong mắt ngươi, hoàng thân quốc thích còn không danh giá bằng một người thường hay sao?”
Văn Trọng nghiến răng nghiến lợi, định nói gì đó.
Nhưng lúc này Thanh Đế, một trong năm thiên đế ngũ phương, đứng dậy nói: "Văn Trọng, ngươi cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Ngọc Hoàng chỉ tức giận nhất thời nói muốn chém đầu bọn họ, nhưng Ngọc Hoàng cũng có lý và biết điều. chiếu chỉ của Ngọc Hoàng ban ra, nhà họ Văn các người cũng đã đồng ý, tuy rằng hai người bọn họ bỏ trốn là làm trái chiếu chỉ của Ngọc Hoàng, tội không thể tha thứ, nhưng ta nghĩ Ngọc Hoàng vẫn sẽ khoan dung mà xử lý nhẹ nhàng."
"Đúng vậy, Văn Trọng, năm đó Chức Nữ cũng kháng chỉ mà kết hôn với người thường, cuối cùng không phải Ngọc Hoàng cũng đã bỏ qua cho bọn họ hay sao? Vậy nên ngươi cứ yên tâm mà đi. Ngọc Hoàng sẽ không chém đầu bọn họ đâu.” Tử Vi đại đế cũng nói.
Vừa nói vừa không quên nhìn Ngọc Hoàng, cười hỏi: “Có đúng vậy không Ngọc Hoàng?”
Ngọc Hoàng muốn ra lệnh chém đầu bọn họ để buộc Trấn Nguyên Tử phải ra mặt, để nắm được quyền chủ động.
Nhưng khi Tử Vi đại đế đã nói như vậy, hắn đành phải nói: “Bắt lại trước đã, sau đó tính toán xử lý sau, nếu bọn họ ngoan ngoãn chịu trói, ta sẽ xử lý nhẹ nhàng.”
Văn Trọng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ trước.
Trong lúc này
Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa sau một ngày đêm bay đã vượt biển bao la để đến Nam Chiêm bộ châu.
Kết quả là ngay khi họ đến Nam Chiêm bộ châu, đã có một nhóm cướp chặn đường của Diệp Thiên và ba người họ.
Một tên cướp cầm một thanh kiếm lớn với một chiếc nhẫn đầu thú đã tiến một bước về phía trước và nói rất lớn: "Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây phải để lại tiền!”
Diệp Thiên quả thực ngạc nhiên.
Nam Chiêm bộ châu quả thực là một nơi man rợ.
Từ khi lên Thiên Đình đã gần hai tháng, anh chỉ đi đi lại lại giữa Tây Ngưu Hạ Châu và Đông Thắng Thần Châu vài lần, nhưng trong thời gian đó anh chưa từng gặp cướp.
Kết quả là ngay sau khi vượt biển và đến lãnh thổ của Nam Chiêm bộ châu họ đã gặp một nhóm cướp.
Người ta có thể tưởng tượng Nam Chiêm bộ châu hỗn loạn như thế nào.
"Diệp Thiên, không nên coi thường những tên cướp ở Nam Chiêm bộ châu. Những tên ở Nam Chiêm bộ châu đều có một tổ chức rất lớn, chẳng hạn như Hắc Phong trại, Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại. đây được gọi là bốn băng cướp lớn nhất ở Nam Chiêm bộ châu, số lượng kẻ trộm ở mỗi nhóm lên đến hàng trăm triệu, và tất cả bọn chúng đều cực kỳ ác độc."
"Thủ lĩnh của bốn nhóm này đều có thực lực giỏi hơn so với Tôn Ngộ Không, Na Tra và Dương Tiễn. Tất cả đều là cao thủ cấp vũ trụ viên mãn bát trọng, và trong mỗi nhóm đều có rất nhiều cao thủ cảnh giới vũ trụ, cao thủ cảnh giới đại thừa thì nhiều vô kể."
"Dù là cướp nhưng chúng rất trung thành. Nếu những tên trộm này là của một trong 4 băng cướp lớn. không nói đến chuyện có thể đánh bại được họ hay không, cho dù có đánh bại họ đi nữa, giết hết bọn họ thì sau đó thủ lĩnh của bốn tổ chức lớn cũng sẽ tìm và truy sát người đó trên toàn bộ lãnh thổ Nam Chiêm bộ châu"
"Ở Nam Chiêm bộ châu, động chạm đến những tên cướp này còn đáng sợ hơn là đắc tội với Ngọc Hoàng, khi đến nơi này có thể Thiên binh, Thiên tướng rất khó tìm ra chúng ta. Nhưng mạng lưới của những băng cướp này thì rất mạnh, rất lớn nên chuyện tìm ra một người là vô cùng đơn giản."
Cho nên, cố gắng đừng động đến bọn họ.
Diệp Thiên gật đầu.
Sau đó hắn mỉm cười, chắp tay nói: “Thế các ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Tên cướp cầm kiếm đeo nhẫn thú nói: “nhìn y phục của ngươi, chắc ngươi đến từ Đông Thắng Thần Châu, phải không? Như vậy đi nhé, năm trăm lượng vàng mỗi người, nếu có thể lấy ra thì ta sẽ để cho các người đi còn nếu không thì để lại mạng.”
Những tên cướp trong Nam Chiêm bộ châu, về cơ bản không cướp của cư dân địa phương, chúng chuyên đi cướp của những thương nhân ở các vùng lãnh thổ khác. Diệp Thiên nhìn là biết không phải là người địa phương nên khi đến đây mấy tên này liền nhảy ra cướp.
“Được.”
Diệp Thiên cười gật đầu: “Năm trăm lượng vàng, ta sẽ đưa.” Sau đó, Diệp Thiên lấy ra 1.500 lượng vàng ném cho tên cướp, hỏi: “Ngươi có thể thả chúng ta đi rồi có đúng không?”
Tên cướp cầm kiếm lớn đeo nhẫn thần thú xác định vàng, thấy đó là vàng thật, liền định thả ra.
Chợt có một tên cướp chạy tới nói nhỏ: "Thập gia, hai cô gái này đẹp lắm, bắt về nhà đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!