Họ cần đến gần hơn để nhìn. Trong một ngọn núi bị san bằng là một bàn thờ.
Có các bức tượng khác nhau được sắp xếp theo thứ tự.
Bát quái trận không phải tự nhiên hiện ra, mà chính là từ bàn thờ này phát ra ánh sáng vàng mà hình thành. Ngoài ra còn có một mô hình người ở trên mặt đất của bàn thờ.
Trào Phong thú bị mắc kẹt trong đồ án bát quái, nó va chạm khắp nơi, nhưng mặc cho nó cố gắng như thế nào, thủy chung không cách nào từ trong trận đồ bát quái thoát ra ngoài.
“Kỳ quái, sao ở đây lại có một tòa tế đàn giống như bàn thờ núi Tử Kim kia?”
Văn Tuyết Tâm nhíu mày.
"Đúng vậy cha, bàn thờ này, thật sự giống như bàn thờ ở núi Tử Kim.” Đóa Đóa cũng nói.
Diệp Thiên gật gật đầu.
Anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Hahaha!"
Tại thời điểm này, một tiếng cười vang lên.
“Trào Phong thú bị vây ở trong tế đàn thần bí này, không có sự trợ giúp của nó, các ngươi chết chắc rồi!”
Tiếng cười này chính là của thập gia, hắn ta đang bò ra từ trong đống đổ nát. Kết quả hắn dứt lời, liền kịch liệt ho khan, có máu tươi phun ra, hiển nhiên là bị Trào Phong thú đụng thương.
"Cha, chúng ta xem xem có thể thả Trào Phong thú ra hay không?" Đóa Đóa đề nghị.
Cô bé sợ Trào Phong thú không ra được, thì bọn họ không đánh lại tên cướp này.
Diệp Thiên gật đầu đồng ý.
Sau đó, ba người đồng lòng đập thật mạnh vào phía trên ánh sáng màu vàng.
Thế nhưng có làm như thế nào, cũng không biết làm thế nào để phá vỡ ánh sáng màu vàng này.
"Diệp Thiên, lần trước anh làm thế nào để đập vỡ ánh sáng vàng?" Văn Tuyết Tâm hỏi.
Diệp Thiên cười khổ nói: "Anh cũng không biết, anh bị chồn tinh đánh rơi xuống sơn động, trực tiếp đụng phải pho tượng, trận đồ bát quái ở đó tự nhiên bị phá vỡ. Không có giống như lần này, ánh sáng vàng đã lâu như vậy mà cũng không có tiêu tan.”
Văn Tuyết Tâm gật đầu.
Lúc ấy cô đi vào với Đóa Đóa, quả thật không có vị ánh sáng vàng vây lại.
Hơn nữa, lúc ấy pho tượng quả thật bị Diệp Thiên đập vỡ không ít.
"Trào Phong thú, ngươi xem có thể đụng vỡ được pho tượng hay không." Đóa Đóa hét lên.
Trào Phong thú nghe vậy, liền dùng đầu đập vào pho tượng.
Kết quả là va đến chóng mặt, cũng không thể đập vỡ bức tượng.
"Kỳ quái!" Diệp Thiên, Đóa Đóa, Văn Tuyết Tâm, lông mày lại nhíu lại.
Theo lý mà nói, Trào Phong thú lợi hại hơn Diệp Thiên, Diệp Thiên có thể đánh vỡ pho tượng, thì Trào Phong thú càng dễ dàng phá vỡ mới phải chứ.
Kết quả Trào Phong thú lại đụng thế nào cũng không thể làm vỡ, điều này quả thật có chút khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
"Hắc hắc!” Tiếng cười của Thập gia lại vang lên.
“Ánh sáng sắp biến mất, chờ xem ta sẽ giết các ngươi như thế nào đi!”
Nói xong, đao của hắn liên giơ lên, chuẩn bị sẵn khi ánh sáng biến mất thì sẽ chém Diệp Thiên.
Diệp Thiên cắn răng: "Hắn đã bị thương, để ta ra ngoài giao chiến với hắn.”
Nói xong, anh cũng mặc kệ Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa có đồng ý hay không, lúc này cầm kiếm lao ra, chém về phía thập gia.
Uỳnh!
Thập gia nâng đại đao hình thú lên, Thiên Phạt Kiếm chém vào đại đao, Diệp Thiên bị chấn động đến bay ngược ra ngoài.
“Ha ha!”
Thập gia cười to: "Lạc đà gầy gò lớn hơn ngựa, bản gia mặc dù bị thương, nhưng dù sao cũng ở cảnh giới Vũ Trụ ngũ trọng, không phải là người mà một tên nhóc con cảnh giới đại thừa có thể đánh thắng!”
Dứt lời, hắn cầm đao xông lên.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”
Diệp Thiên và hắn ta giao chiến ba hiệp, vì thua, nên anh bị một đao chém vào sau lưng, máu chảy ra ngay lập tức.
Không!
Văn Tuyết Tâm thấy tình hình không tốt, ngay lập tức bay ra khỏi ánh sáng, cầm Lôi ảnh kiếm muốn giết chết Thập gia.
Đệt!
Thập gia đang muốn giết chết Diệp Thiên, chính là bị Văn Tuyết Tâm kịp lúc dùng kiếm để ngăn chặn.
“Diệp Thiên, nhanh thi triển đại chiêu, em sẽ cố gắng cầm chân hắn.”
Sau đó, Văn Tuyết Tâm đánh vào Thập gia.
Diệp Thiên nghe thấy lời này lập tức lấy ra Chùy Oanh Thiên.
Bởi vì tốc độ của Chùy Oanh Thiên nhanh hơn tốc độ của kiếm, nhưng sức mạnh của nó yếu hơn nhiều. cho nên anh đã quyết định tận dụng lợi thế tốc độ của Chùy Oanh Thiên.
"Em gái nhỏ, thế mà có thực lực không tồi nha." Thập gia cười nhạo.
Đối mặt với sự tấn công của Văn Tuyết Tâm, hắn cũng không chống trả thô bạo như với Diệp Thiên.
Điều này ngược lại cho Diệp Thiên cơ hội thi triển đại chiêu.
Rất nhanh, một cái búa màu vàng khổng lồ liền xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
Nhìn thấy cái búa này có chút khủng bố, Thập gia cũng không còn tâm tư cùng Văn Tuyết Tâm chơi tiếp, trực tiếp một đao phá chiêu kiếm của Văn Tuyết Tâm, một chưởng đánh vào ngực Văn Tuyết Tâm.
Ầm ầm!
Văn Tuyết Tâm phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược lại.
“Mẹ Tuyết Tâm”
Đóa Đóa kinh hô một tiếng, đạp gió phóng ra ngoài, đón được Văn Tuyết Tâm ôm vào trong lòng.
"Mẹ kiếp!"
Diệp Thiên bừng bừng giận dữ, một cái búa đập về phía Thập gia đang đứng về phía mình
“Hừ!”
Thập gia khinh thường hừ lạnh: "Chỉ là cảnh giới đại thừa, mặc cho tiên pháp của người có chút mới mẻ, nhưng ở trước mặt cao thủ vũ trụ ngũ trọng như ta, ngươi chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi.”
Hắn không hề sợ hãi, một đao chém về phía đại chùy màu vàng đang gào thét đập tới.
Nhưng chẳng bao lâu hắn ta hối hận.
Trong nháy mắt đại đao chém vào đại chùy màu vàng.
Thập gia cảm thấy toàn thân chấn động.
Ngay sau đó.
Ầm ầm!
Đại chùy màu vàng đập về phía hắn, giống như bị núi thái sơn đè nặng, thế không thể ngăn cản.
"Không!"
Thập gia choáng váng!
Con ngươi trợn to đến thiếu chút nữa kinh hãi nổ tung.
Chờ hắn phản ứng lại chuẩn bị né tránh.
Ầm ầm!
Một cái búa đập vào đầu hắn ta.
"Á!"
Cả người hắn ta rơi xuống, ầm ầm đập xuống đất, ngã trên đất.
Giây tiếp theo!
Ầm ầm!
Chùy đập xuống đất, trên mặt đất lưu lại một cái hố sâu mấy chục mét, giống như đánh chuột đất, đập thập gia lún sâu vào trong đất"!"
Đóa Đóa mừng rỡ kêu lên.
“Cha, cha cuối cùng cũng đánh bại tên cướp này rồi!”
Văn Tuyết Tâm cũng lộ ra nụ cười.
Haiz!
Diệp Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chẳng bao lâu.
Tiếng cười của Đóa Đóa dừng lại đột ngột.
Nụ cười của Văn Tuyết Tâm cứng ngắc.
Lông mày Diệp Thiên nhíu lại.
Chỉ thấy hố sâu bị mở ra, một tay vươn ra từ trong đất.
Ngay sau đó, một cái đầu cũng xuất hiện trong lòng đất.
Đây không phải là Thập gia thì là ai?
"Mẹ kiếp, thế mà lại bị đánh đến như vậy!"
Diệp Thiên ngay lập tức ra tay, lúc này nhân cơ hội cầm kiếm lao xuống, đâm về phía Thập gia.
“Đáng chết!”
Thập gia hất đất trên đầu, sắc mặt giận dữ, một chưởng từ dưới đánh ra.
Trong chốc lát.
Một chưởng phóng lên trời, đánh vào mũi kiếm của Thiên Phạt Kiếm, một cỗ lực trùng kích to lớn, đem Diệp Thiên đánh bay ra ngoài, tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp rơi vào trong bát quái trận.
Trực tiếp đập vỡ bát quái trận, sau đó ầm ầm đụng vào bức tượng bên trong bát quái trận, đụng phải mấy bức điêu khắc khác.
"Cái này..."
Thập gia nhất thời sửng sốt.
Hắn vừa rồi cũng chém mấy đao vào bức tường có ánh sáng vàng, phát hiện căn bản không chém được, kết quả hiện tại lại bị Diệp Thiên đụng vỡ, điều này khiến hắn khiếp sợ.
Hắn không chém được, Diệp Thiên làm cách nào để đụng vỡ?
Ngay cả khi hắn ta cũng không thể phá bỏ nó.
“Rống!”
Trào Phong thú gào thét một tiếng, thành công thoát khốn, chạy về phía Thập gia.
“Mẹ nó!”
Thập gia bị dọa run rẩy, xoay người bỏ chạy.
Mà lúc này, bát quái trận biến mất, một tia sáng vàng lặng lẽ rơi vào sau gáy Diệp Thiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!