Diệp Thiên đang lo lắng không thể cứu Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm từ trong vòng vây quân địch về, không nghĩ tới Tôn Ngộ Không lại tới.
Tuy rằng nói, thực lực của Tôn Ngộ Không so với Đại đương gia không tốt hơn bao nhiêu, nhưng Tôn Ngộ Không chính là đấu chiến thắng Phật, từng đại náo Thiên Cung, đi Tây Thiên lấy kinh cũng từng trải qua 81 khó khăn thử thách, tích lũy nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải người mà mấy Đại đương gia có thể so sánh cùng.
Nếu không, cũng sẽ không được phong làm đấu chiến thắng Phật.
Cho nên, Diệp Thiên tin tưởng có Tôn Ngộ Không hỗ trợ, nhất định có thể đem Đóa Đóa cùng Tuyết Tâm an toàn mang về sơn trại đoàn tụ cùng anh.
" Được rồi!” Tôn Ngộ Không đáp một tiếng.
Thông qua tiếng kêu của Diệp Thiên, hắn đã biết bên nào là bạn bên nào là địch.
Diệp Thiên nói đem Tiểu Ngộ, Tiểu Giới ném vào sơn trại, điều này nói lên người bên trại này chính là bạn, nhóm người đang tấn công sơn trại này thì là quân địch.
Trong nháy mắt đã có thể phân biệt kẻ thù
Vì thế, hắn túm lấy cánh tay Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới, ném về phía Hắc Phong trại.
Sau đó tay lông xù nhấc lên, gậy như ý xuất hiện trong tay.
Tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn lướt qua, lập tức tập trung vào nơi ánh mặt trời mọc lên, liếc mắt một cái liền phát hiện Đóa Đóa đang rơi xuống.
"Nhóc con Đóa Đóa, lão Tôn ta đến cứu ngươi."
Dứt lời, Tôn Ngộ Không cầm gậy như ý lao xuống.
"Trợ ơi! Tôn Ngộ Không đang đến!” Những tên cướp của liên minh ba trại đều choáng váng.
"Nhanh lên! Ngăn cản Tôn Ngộ Không!" Đại đương gia của Long Nha trại kinh hô.
Bọn hắn tinh toán trước tiên bỏ qua cho Đại đương gia của Hắc Phong trại, người đang bị trọng thương, trước tiên đem Tôn Ngộ Không cản lại, sau đó thừa dịp hắn không chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng.
Theo lời nói của Đại đương gia của Long Nha trại, rất nhiều người lập tức bay về phía Tôn Ngộ Không.
“Nhận của lão Tôn ta một gậy!”
Tôn Ngộ Không trong khoảng thời gian này cũng rất bực mình.
Đám con cháu của Hoa Quả Sơn bị giết, lửa giận trong người không có chỗ xả, tuy rằng đánh chết đám người Lý Ngao, nhưng chỉ là một gậy đó chưa đã tay, căn bản không đủ để phát tiết lửa giận trong lòng hắn.
Vừa vặn trước mắt là cơ hội, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát tiết lửa giận này.
Ầm ầm! Một gậy đánh xuống.
Giống như cột trời sụp đổ, đập vào những tên cướp của liên minh ba trại. Trong chốc lát, ít nhất hơn vạn tên cướp bị một gậy của Tôn Ngộ Không đánh thành vũng máu.
Grunt!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều tên cướp xông về phía Tôn Ngộ Không, tất cả đều nhìn lại.
Mẹ nó cũng quá tàn nhẫn!
“Trốn đâu cho thoát!” Nhưng thấy đám người sợ tới mức cúi xuống, không dám đến gần Tôn Ngộ Không, chỉ thấy Tôn Ngộ Không dùng hỏa nhãn kim tinh, hai con hỏa long trong nháy mắt bắn ra.
Giây tiếp theo!
Khắp nơi đều là biển lửa
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
"Mẹ nó!” Đại đương gia của Long Nha trại tức giận, thương vàng trong tay chỉ về phía Tôn Ngộ Không, hô: "Hai vị đại đương gia, cùng ta đi đánh Tôn Ngộ Không!”
"Được!"
Rất nhanh, ba vị Đại đương gia, đồng loạt hướng Tôn Ngộ Không tấn công.
Đang đang!
Tiếng va chạm của kim loại dày đặc vang vọng khắp trời đất.
Tôn Ngộ Không cùng ba vị đại đương gia ở trên không chiến thành một đoàn, Tôn Ngộ Không thể hiện ưu thế áp đảo tuyệt đối, đánh ba vị Đại đương gia từng bước lùi về phía sau, khó có thể chống đỡ.
"Lợi hại! Đại Thánh quá lợi hại!" Đóa Đóa vui mừng kêu lên.
“Ha ha!” Tôn Ngộ Không cười nói: "Đóa Đóa, mau trở về bên cha ngươi, bên này giao cho lão Tôn ta đối phó."
"Được a Đại Thánh, ngươi phải cẩn thận, miễn cho bị bọn họ bao vây." Đóa Đóa nhắc nhở một câu.
Tôn Ngộ Không kêu lên: "Ngươi yên tâm, năm đó lão Tôn ta đối mặt với trăm vạn Thiên binh, Thiên tướng cũng không sợ, chỉ là mấy chục vạn lâu la tiểu tốt, chúng còn không làm gì được lão Tôn ta!"
Tất nhiên, Tôn Ngộ Không đang khoe khoang.
Nhưng! Bản thân Tôn Ngộ Không vốn cũng không sợ hãi.
"Tì Ngưu thú, Trào Phong thú, chúng ta trở về sơn trại."
Đóa Đóa vội vàng nói.
Ba vị Đại đương gia bị Tôn Ngộ Không cản lại, còn có mấy đương gia của ba trại cũng đi hỗ trợ, lúc này các cô không có ai vây quanh, chính là cơ hội tốt để chạy trốn.
Rất nhanh, Trào Phong thú cùng Tì Ngưu thú liền từ trong lòng Đóa Đóa chạy ra, biến cho thân thể lớn hơn, một đường xông thẳng vào, ở trong vòng vây rậm rạp của đám người tạo thành một con đường.
Diệp Thiên cũng nhân cơ hội hạ lệnh, phóng một làn hỏa lực, mở đường cho Đóa Đóa trở về.
Hỏa lực bao phủ qua đi, các đương gia của Hắc Phong trại cũng tập trung một chỗ đồng loạt tiến lên giết địch, đi tiếp ứng cho Đóa Đóa.
Không có nhiều thời gian.
Dưới một phen chém giết, Đóa Đóa ở trong vòng vây giết ra một con đường máu, thành công trở lại trong trận doanh bên Hắc Phong trại.
“Đại đương gia, ngươi không sao chứ?” Các đương gia của Hắc Phong trại vội vàng hỏi thăm.
"Cũng may em dâu mang Đóa Đóa đến cứu, nếu không ta đã mất mạng tay bọn chúng rồi." Đại đương gia nói.
Mọi người đều nói cảm ơn với Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa.
"Ta và Đóa Đóa trước tiên mang Đại đương gia về doanh trại chữa thương, trào phong thú, Tì Ngưu thú, hai ngươi giúp đỡ bọn họ đối phó với quân địch." Văn Tuyết Tâm nói.
Sau đó cùng Đóa Đóa, nâng đại đương gia về sơn trại
“Tuyết Tâm, Đóa Đóa, hai người cuối cùng cũng trở về rồi!”
Diệp Thiên cười nói, trái tim đang treo chặt, cuối cùng cũng rơi xuống.
Văn Tuyết Tâm áy náy nói: "Là em không tính toán chu đáo, mang Đóa Đóa đi mạo hiểm, làm cho anh lo lắng."
Diệp Thiên cười sờ sờ mặt cô.
Đại Đương gia nói: "Là ta thiếu suy nghĩ, thiếu chút nữa hại em dâu cùng Đóa Đóa.”
"Đại Đương gia đừng nói như vậy." Diệp Thiên nói, sau đó bảo người đỡ Đại Đương gia xuống chữa thương.
Mà lúc này, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới bị ném vào sơn trại cũng chạy tới.
“Diệp Thiên, Tuyết Tâm, Đóa Đóa, ha ha, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ!”
Tôn Tiểu Ngộ cười nói.
Diệp Thiên đánh Tôn Tiểu Ngộ cùng Trư Tiểu Giới một cái, cười hỏi: "Hai người làm sao biết ta ở đây, còn đem Đại Thánh đến?”
Tôn Tiểu Ngộ nói: "Sau khi ngươi và Tuyết Tâm chạy trốn, khắp nơi đều dán ảnh truy nã của hai ngươi, bọn Lý Ngao biết hai người sẽ không bao giờ trở lại học viện Phiêu Miểu, liền đánh ta cùng với Trư Tiểu Giới, cho nên hai chúng ta liền bỏ học trở về Hoa Quả Sơn.”
"Cha ta nghe xong, nhất thời liền tức giận, sau đó Trấn Nguyên đại tiên liền tới, nói cho phụ thân ta tung tích của ngươi, phụ thân ta tức giận quá, liền đi học viện Phiêu Miểu đem Dương Phong, Lý Ngao, Lý Tiêu bọn họ toàn bộ đánh chết, sau đó liền mang theo ta cùng Tiểu Giới đến tìm ngươi."
“Những đứa tạp chủng kia bị Đại Thánh đánh chết rồi sao?” Diệp Thiên sợ ngây người.
Tôn Ngộ Không này thật đủ tàn nhẫn!
“Ừm, đánh chết, chỉ một gậy đem toàn bộ bọn họ đánh chết! Bọn chúng bắt nạt ta, đánh ta, mà vốn tình tình của cha ta cũng không tính là tốt.” Tôn Tiểu Ngộ ngạo nghễ nói.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười to.
Văn Tuyết Tâm lại lo lắng nói: "Cứ như vậy, tình cảnh của Tôn Đại Thánh liền nguy hiểm, bọn Dương Tiễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tôn Đại Thánh.”
Tôn Tiểu Ngộ cười nói: "Hai người còn dám kháng chỉ chạy trốn, mà cha ta trước kia còn dám đại náo Thiên Cung, chả lẽ còn sợ đắc tội với bọn Dương Tiễn? Cha ta nói, cùng lắm lại ầm ĩ thiên cung một lần nữa!”
Văn Tuyết Tâm cười cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!