Lời của Diệp Thiên vừa nói xong, lúc này đã được rất nhiều cao tầng của Hắc Phong trại tán thành.
"Diệp Thiên nói đúng, ba trăm vạn huynh đệ, liền có thể phát huy ra một mạng lưới hỏa lực khủng bố như vậy, đánh quân địch đến khó có thể chống đỡ, nếu có ba ngàn vạn anh em đều được học bày binh bố trận, chia mỗi một ngàn vạn người tiến đánh một sơn trại, không phải có thể đem bọn họ đánh tan tác sao!"
“Có lý, hiện tại đi đuổi theo, thương vong quá lớn, vẫn là nghe Diệp Thiên, huấn luyện trước rồi làm thịt bọn họ!”
“Vậy thì nghe Diệp Thiên, giặc đến đường cùng không nên đuổi theo!”
Các đương gia của Hắc Phong trại sôi nổi nói, sau đó để cho các anh em dọn dẹp chiến trường, họ đi đến trong sơn trại.
“Ha ha, người anh em Diệp Thiên, lần này đánh lui liên quân ba trại, công lao của ngươi không nhỏ!” Nhị gia vỗ vai Diệp Thiên cười nói.
Lục gia cười nói: "Nói đến cũng là duyên phận, lúc ấy nếu ta không cản đường của Diệp Thiên, không muốn bắt bọn họ, đem bọn họ thả ra, vậy hiện tại Hắc Phong trại chúng ta cũng sẽ không có đại quân được người anh em Diệp Thiên huấn luyện đến cường hãn, có thể nói chúng ta là nhặt được bảo vật!”
"Hahaha!"
Tất cả các đương gia đều cười.
Lúc này, Tôn Ngộ Không mang theo Đóa Đóa, cũng trở về sơn trại.
"Được lắm Diệp Thiên, bài binh bố trận không phải là được Trấn Nguyên Tử dạy lại chứ? Lợi hại như vậy, thật sự làm cho lão Tôn ta nhìn chằm chằm, năm đó lão Tôn ta đại náo thiên cung, nếu Thiên binh, Thiên tướng có thể lợi hại đến như vậy, thì thật đúng là không náo loạn được.” Tôn Ngộ Không cười nói.
“Ha ha!”
Những tên cướp ở Hắc Phong trại cười to.
"Tôn Đại Thánh, ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Các vị đương gia của Hắc Phong trại nhao nhao chắp tay chào hỏi.
"Hân hạnh được biết mọi người."
Tôn Ngộ Không cười chắp tay chào hỏi lại, sau đó nói: "Diệp Thiên, nắm chặt thời gian luyện tập, đem những người này toàn bộ luyện tập thành đại quân có chiến lực cường hãn, đến lúc đó bất kể là Dương Tiễn hay Na Tra có dẫn Thiên binh, Thiên tướng tới bắt ngươi, hoặc dẫn Thiên binh, Thiên tướng tới bắt lão Tôn ta, đều có thể đánh bọn hắn đến kêu cha gọi mẹ, đem bọn họ đánh tan không còn mảnh giáp!”
Lời này vừa nói ra, đám cướp đều hít một hơi khí lạnh.
“Diệp Thiên huynh đệ, Tôn Đại Thánh, các ngươi làm ra chuyện gì, mà Thiên binh, Thiên tướng muốn bắt các ngươi?” Đại đương gia hỏi.
Tôn Ngộ Không nhanh miệng, thẳng thắn nói: "Diệp Thiên và Tuyết Tâm không để ý đến thánh chỉ của Ngọc Hoàng nên chạy trốn, vi phạm đến luật pháp thiên đình, lão tôn ta đem con trai của Dương Tiễn, em gái của Na Tra, cùng với cháu trai của Thái Bạch Kim Tinh, con trai của Thác Tháp Lý thiên vương, một gậy đánh chết.”
“Hiện tại ở Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, khẳng định khắp nơi đều là dán lệnh truy nã của lão Tôn và Diệp Thiên, cũng như Văn Tuyết Tâm!”
Tôn Ngộ Không kiêu ngạo nói.
"Cái gì!"
Những người ở đây đã choáng váng.
Sau đó sôi nổi nghị luận.
"Nói như vậy, bọn họ đều là những người vi phạm luật của thiên đình?"
“Em gái của Na Tra chính là cháu ngoại của Ngọc Hoàng, bị Tôn Ngộ Không đánh chết, Ngọc hoàng khẳng định sẽ không bỏ qua, nếu tìm được, tuyệt đối là tội chết, đến thời điểm đó Hắc Phong trại cũng sẽ bị liên lụy!
"Các ngươi nói, bọn họ ở lại Hắc Phong trại, có thể mang đến tai họa cho Hắc Phong trại chúng ta hay không?"
Tôn Ngộ Không nghe xong, nhất thời tức giận nói: "Sợ cái gì, có cái gì phải sợ?”
Lời này của hắn vừa nói ra, nhất thời khiến cho đám cướp bất mãn.
Diệp Thiên vội vàng nói: "Chúng ta quả thật đều là tội phạm bị truy nã, cũng biết ở đây sẽ mang đến phiền toái cho mọi người, thậm chí là tai họa.”
Nói đến đây, Diệp Thiên chắp tay nói: "Cảm ơn các ngươi giúp ta cùng Tuyết Tâm tổ chức một hôn lễ lớn, ta cũng không muốn liên lụy mọi người, đại quân ba trăm vạn người đã được huấn luyện lần này coi như là quà ta báo đáp lại Hắc Phong trại, chúng ta bây giờ liên rời khỏi Hắc Phong trại, quyết không liên lụy đến mọi người.”
Giọng nói của anh vừa dứt liền có một thanh âm vang lên.
“Người anh em Diệp Thiên không cần đi, anh em Hắc Phong trại chúng ta cũng không phải hạng người sợ chết, ngươi là ân nhân của Hắc Phong trại chúng ta, nếu không có ngươi trợ giúp, Hắc Phong trại đã bị tiêu diệt, cho nên chỉ cần ngươi không ghét bỏ, liền ở lại Hắc Phong trại, ai đến bắt các ngươi, liền phải đi qua xác ta trước, nếu không đừng mong bắt các ngươi đi!”
Mọi người nhìn lại.
Người vừa nói là Đại đương gia, dưới sự giúp đỡ của hai người phụ nữ đi tới.
Lục gia lập tức đứng lên: "Ta cùng Đại đương gia có suy nghĩ giống nhau, không phải chỉ là tội phạm truy nã thôi sao, có cái gì to tát, năm đó Ngọc Hoàng muốn quản chuyện của Nam Chiêm Bộ Châu, bởi vậy phát sinh đại chiến, ta lúc ấy không phải cướp, tu vi còn chỉ ở cảnh giới thái ất, không phải cũng bị Thiên binh, Thiên tướng chém giết sao? Không có gì to tát, bây giờ không phải vẫn sống tốt sao?" Lục gia nói.
“Không sai!”
Một vị đương gia khác nói: "Toàn bộ đương gia ở đây, trên cơ bản đã từng tham gia chiến tranh với Thiên Đình, năm đó cũng không sợ, hiện tại sợ bóng sợ gió cái gì, dám đến bắt anh em Diệp Thiên, chúng ta liền làm thịt chúng nó”
"Đúng vậy!”
Một vị đương gia khác nói: "Anh em Diệp Thiên trong trận đại chiến này lập công lớn, giúp chúng ta bảo vệ Hắc Phong trại, hắn chính là anh em của chúng ta, nếu là anh em, nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu là bởi vì sợ Thiên Đình mà vứt bỏ anh em, đây không phải là tác phong của người Hắc Phong trại chúng ta, người Hắc Phong trại chúng ta luôn trượng nghĩa, tuyệt đối không vứt bỏ anh em!”
“Tuyệt đối không vứt bỏ anh em!”
“Tuyệt đối không vứt bỏ anh em!”
“Tuyệt đối không vứt bỏ anh em!”
Những tên cướp hét lên với nắm đấm quyết tâm đồng lòng.
Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa, nghe rất cảm động.
Mặc dù những cướp naỳ chặn đường cướp của là không đúng, nhưng họ thực sự là người có nghĩa khí!
“Người anh em Diệp Thiên, cứ ở lại đi, nếu toàn bộ anh em trong sơn trại đều có thể sử dụng trận pháp này thì khi thiên binh thiên đến, ai sợ ai còn không biết đâu!” Đại Đương gia vỗ bả vai Diệp Thiên nói.
“Ở lại đi, người anh em Diệp Thiên!”
“Ở lại đi!”
Nhị gia, Tam gia, Tứ gia... Tất cả các đương gia đều khuyên bảo.
"Được."
Diệp Thiên nói: "Nhiệt tình khó từ chối, các vị đương gia đã coi ta là anh em, vậy ta liền ở lại, cố gắng luyện tập cho các anh em trong trại, chế tạo một quân hùng mạnh, để thiên binh thiên đến mà thấy cũng mất can đảm!”
"Được rồi!”
Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
"Vậy bắt đầu huấn luyện đi."
Sau khi hàn huyên, Diệp Thiên cười nói.
“Ha ha!”
Đại Đương gia cười nói: "Huấn luyện tất nhiên là quan trọng, nhưng động phòng cũng rất quan trọng, tối hôm qua bởi vì sơn trại bị công kích, chuyện động phòng của hai người con chưa xong, hiện tại sơn trại đã ổn định lại, hai vợ chồng các ngươi nên tiếp tục đem chuyện chưa làm xong, chờ xong rồi đi huấn luyện cũng không muộn, chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó.”
"Đúng vậy, không thiếu chút thời gian đó."
Mọi người nhao nhao nói.
"Mau cùng em dâu đi động phòng."
Lục gia thúc giục Diệp Thiên.
"Được, vậy ta sẽ động phòng trước, kết thúc lại đi huấn luyện với các anh em." Diệp Thiên nhếch miệng cười, nắm lấy bàn tay như ngọc của Văn Tuyết Tâm.
Văn Tuyết Tâm cúi đầu, sắc mặt giống như mặt trời ở phía tây, đẹp đến khiến người ta say mê.
"Đóa Đóa, chúng ta ra ngoài chơi đi."
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới nói với Đóa Đóa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!