"Haha!"
Khi nghe tin Tôn Ngộ Không đang ở Hắc Phong trại, tại Nam chiêm bộ châu, Dương Tiễn không thể nhịn được cười: "Tìm khắp nơi cũng không thấy. hóa ra là đang trốn tại Hắc Phong trại ở Nam Chiêm bộ châu. Trốn trong trại của một lũ cướp, ngươi cứ đợi đó chờ chúng ta đến giết."
Na Tra cũng kêu lên: "Con khỉ này điên cuồng đến mức ngay cả người nhà của chúng ta cũng dám giết. Ta từng nói tầng lớp cha chú không được phép xen vào chuyện của bọn họ. Nhưng hắn không những dán chen mà còn dám giết. Lần này ta sẽ không tha cho hắn!"
Thác Tháp Lý thiên vương trợn mắt há mồm nói: "Vậy thì hãy đem thiên binh và thiên tướng qua bắt con khỉ đó về. Nhân tiện, nhìn xem Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm có ở Hắc Phong trại hay không."
"Được rồi!"
Na Tra và Dương Tiễn gật đầu.
Lý Thiên Vương nói: "Có muốn báo cáo với Ngọc Hoàng để đêm thêm một số thiên binh và thiên tướng không? ta nghe nói bọn họ có 30 triệu người.
Cùng với sự giúp đỡ của Tôn Ngộ Không, chúng đã đánh bại đại quân 50 triệu người của bộ lạc Long Vũ: "
"Mọi người đều biết, chiến lực của đại quân bộ lạc so với người của sơn trại mạnh hơn rất nhiều, nhưng năm mươi triệu người lại bị ba mươi triệu người đánh bại, điều này quá không đơn giản, ta sợ là chúng ta mang theo ba mươi vạn Thiên binh, Thiên tướng đánh không thắng bọn họ."
Lời này vừa nói ra, Na Tra vung tay lên, khinh thường nói: "Thác Tháp Lý Thiên Vương, ngươi lo lắng nhiều rồi, năm đó Ngọc hoàng muốn cai trị Nam Chiêm Bộ Châu, chẳng phải đã đem Thiên binh, Thiên tướng đến trấn áp hay sao.”
"Lúc ấy ta mang theo mười vạn Thiên binh, Thiên tướng, cùng ba mươi vạn đại quân bộ lạc giao chiến, đánh cho bọn chúng đến không còn một mảnh giáp, chật vật chạy trốn, mà mười vạn Thiên binh, Thiên tướng do ta chỉ huy, mất không tới một nửa."
“Hiện tại chúng ta có ba mươi vạn đại quân, đối phó ba mươi triệu tên cướp nhỏ, sợ hãi cái gì chứ?”
“Na Tra nói không sai!” Dương Tiễn ngạo nghễ nói: "Mặc dù Tôn Ngộ Không trợ giúp những người này, nhưng một mình ta cũng có thể áp chế Tôn Ngộ Không, các ngươi dẫn Thiên binh, Thiên tướng đối phó ba ngàn vạn quân sơn trại, có thể nói là thắng không khó đi!”
“Phải biết rằng, Thiên binh, Thiên tướng của chúng ta, đều am hiểu bày binh bố trận, mà đám cướp đó làm sao có thể bày binh bố trận, ba mươi vạn Thiên binh, Thiên tướng đánh với ba mươi triệu người của bọn họ là quá dư thừa, không cần lo lắng đánh không lại!”
Khi Dương Tiễn cùng Na Tra vừa nói như vậy, Lý Thiên Vương liền yên tâm.
“Cha!” Lúc này, đám người Dương Phong, Lý Ngao tìm đến chỗ đám người Dương Tiễn đóng quân ở thành Trường An.
"Làm thế nào các con lại đến đây?" Dương Tiễn hỏi.
Dương Phong nói: "Con nghe nói, Tôn Ngộ Không ở Nam Chiêm Bộ Châu, trợ giúp Hắc Phong trại đánh bại năm chục vạn đại quân bộ lạc Long Vũ, liền đến nói cho cha biết Tôn Ngộ Không ở Nam Chiêm Bộ Châu, bảo cha đi Hắc Phong trại ở Nam Chiêm bộ châu bắt hắn.”
"Cha đã biết rồi, chuẩn bị dẫn đại quân đi qua bắt hắn!”
Dương Tiễn nói với một nụ cười.
"Tốt quá rồi!" Dương Phong và những người khác vui mừng khôn xiết.
Lúc này, Lý Ngao nói: "Cha, hãy đưa chúng con đến đó, con khỉ đáng ghét đó dám đánh chết chúng con. Nếu Thái Thượng lão quân không cứu chúng con, chúng con đã trở thành ma rồi."
“Cho nên, chúng con đều muốn hắn chết, cho nên người có thể đưa bọn con đến bắt hắn hay không?"
Theo yêu cầu mạnh mẽ của mấy người bọn Dương Phong. Dương Tiễn, Na Tra và Thác Tháp Lý thiên vương không thể không đồng ý, vì vậy họ đã đưa nhóm Dương Phong cùng với 300 nghìn Thiên binh và Thiên tướng đến nam chiêm bộ châu.
Ngay sau đó, tin tức lan truyền khắp thành phố Trường An, khiến ai cũng có một cảm giác mạnh mẽ. Đó là một cảm giác của sự nguy hiểm.
Bạn nói, Dương Tiễn, Na Tra và Tứ thiên vương, với 300 nghìn Thiên binh và Thiên tướng đi bắt Tôn Ngộ Không. Họ có thể bắt được hắn hay không?
Nhất định phải bắt được bọn họ. Dù sao Tôn Ngộ Không cũng chỉ có mấy chục triệu quân là cướp, bọn cướp cũng sẽ không biết bày binh bố trận. Trước mặt Thiên binh, Thiên tướng am hiểu pháp trận, bọn họ dù có đông như kiến, cũng sẽ chết hết!
“Đừng lo lắng, Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ bị bắt!”
...
Hắc Phong trại Trong sân huấn luyện.
Diệp Thiên đang dạy 20 triệu tù nhân bày binh bố trận.
Văn Tuyết Tâm đang trông Đóa Đóa, Tôn Ngộ Không, các vị đương gia và những người đứng đầu Hắc Phong trại đang đứng xem.
"Diệp Thiên quả nhiên là am hiểu bày binh bố trận, pháp trận này ngươi học từ đâu vậy? Trấn Nguyên Tử xưa nay chưa từng dẫn binh đi đánh nhau, cũng không biết đánh."
Tôn Ngộ Không gãi đầu với vẻ khó hiểu. Đóa Đóa tự hào nói: "Cha cháu khi xưa là người có năng lực nhất địa giới, từng nhiều lần dẫn binh đánh giặc. Không có ai là đối thủ. Chính cha đã tạo ra nó, đó được gọi là nghệ thuật chiến tranh. Bất cứ người nào biết đến nó đều muốn tranh giành."
"Vì vậy, mọi người không cần phải hỏi là ai đã dạy trận pháp này cho cha. Cháu có thể nói với mọi người rất chắc chắn rằng không ai dạy cha cả. Cha đã tự mình sáng tạo ra trận pháp của riêng mình. Có phải rất tuyệt vời không?"
“tuyệt vời! quá tuyệt vời!” Tôn Ngộ Không ha ha ha ha ha, cười.
"Ha ha!" Đám đông cũng cười.
"Ồ!" Đại đương gia thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người nói, tôi có tài có đức gì mà lại có thể nhặt được kho báu là Diệp Thiên đây? Cậu ấy không chỉ có thể giúp tôi đánh bại liên quân ba trại. Con giúp tôi đánh bại người của bộ lạc, thậm chí sắp tới con có thể lên làm thủ lĩnh của bọn họ. tôi thực sự cảm thấy như tôi đang mơ. Thật quá hạnh phúc!”
"Ha ha!" Đám đông lại cười.
"Cha cháu nói rằng sức mạnh của những người tù binh của các bộ lạc lần này mạnh hơn nhiều sức mạnh của người trong Hắc Phong trại. Hiện nay họ lại được dạy cách bày binh bố trận nên có thể nói thực lực của 20 triệu tù binh này đã có thể sánh ngang với sức mạnh của 30 triệu quân Hắc Phong trại lúc trước. Với 50 triệu quân hiện có người của bộ lạc Long Vũ không thể nào có thể thắng được chúng ta kể cả khi bọn họ có mang đến cả 1 tỷ đại quân, mà đến khi đó chúng ta chỉ cần tiêu diệt và bắt lại khoảng 350 triệu người làm tù bình rồi mang đi huấn luyện là chúng ta có thể tấn công vào bộ lạc Long Vũ để chiếm vị trí thủ lĩnh!
"Ha ha!" "Rồi tôi sẽ chờ ngày hôm đó," Đại đương gia cười nói.
"Ôi!” Đám đông đang thưởng thức, nhưng đột nhiên Văn Tuyết Tâm nôn mửa.
"Mẹ Tuyết Tâm, có chuyện gì vậy, không thoải mái sao?" Đóa Đóa vội vàng hô lớn.
Văn Tuyết Tâm đã đặt tay lên miệng mình, cô thực sự buồn nôn nhưng chỉ có thể nôn khan.
Gọi thầy thuốc đi! Đại đương gia hét lên.
Ngay sau đó, một thầy thuốc đến để bắt mạch cho Văn Tuyết Tâm.
Sau khi xem mạch đập, thầy thuốc đã cười: "Cô à, chúc mừng cô mang thai!”
Văn Tuyết Tâm choáng.
"Phải, phải, phải!"
Đóa Đóa hạnh phúc nhảy lên hét lên: "Cha, mẹ xin chúc mừng, Con có thể làm chị rồi!"
Diệp Thiên nghe tin cũng bị dọa cho choáng váng. Ngay lập tức ngừng dạy cho quân đội, bay đến bên Văn Tuyết Tâm, tự tay mình bắt mạch cho cô ấy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Diệp Thiên ôm Văn Tuyết Tâm, quay lưng lại và vui vẻ nói "Thật tốt, Tuyết Tâm thật sự mang thai, tôi đã có thêm một đứa nhóc rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!