"Cái gì?"
Nghe tin ông nội của Lý Ngao thua trận, Dương Phong, Lý Tiêu, Trần Hạo, Ngưu Tiểu Ngọc và những người còn lại đều ngây ngốc!
Bọn họ không thể tin vào tai mình.
Ông nội của Lý Ngao, dẫn 20 triệu thiên binh tấn công Hắc Phong Trại, còn dẫn theo cả đoàn người Xích Cước đại tiên đi.
"Chết tiệt!"
Lý Ngao vô cùng tức giận, đi lên đá cậu học sinh nằm bẹp xuống đất, tức giận nói: "Ông nội mày mới thu trận. Ông nội tao dẫn theo 20 triệu thiên binh đến tấn công một sơn trại, làm sao thất bại được? Mẹ nó, mày mà nói xạo về chuyện này, tao giết mày bây giờ!"
Anh ta không tin ông nội mình sẽ thua trận.
Giỡn hả, 200 triệu thiên binh thiên tướng, còn có Na Tra, cha Dương Phong là Dương Tiễn và tứ thiên vương. Mấu chốt là ông nội của Trần Hạo - Xích Cước Đại Tiên cũng đi. Với đội hình cường hãn như vậy, đánh bay được nguyên một bộ lạc chứ đừng nói là một cái Hắc Phong Trại! Như vậy sao có thể thua trận được!
"Nếu không tin tôi, anh tự mình ra ngoài mà xem!"
Cậu học sinh vẻ mặt vô tội đứng dậy, tức giận buông một lời rồi bỏ đi.
"Đi, nếu như ông nội tao bắt được bọn Tôn Ngộ Không trở về, tao sẽ đập cho mày một trận nhừ tử!"
Lý Ngao cảm thấy cậu ta đang nói dối mình, nên phất tay: "Đi thôi, ra ngoài với tôi xem một chút, mẹ nó tôi không tin ông nội sẽ thua trận trở về!"
Nói xong, nhóm người đã đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, bọn họ vừa ra bên ngoài thành Trường An, liền nhìn thấy các thiên binh thiên tướng đang đi trên không thành Trường An.
Hơn nữa, thành Trường An tràn ngập đủ loại đàm tiếu lọt vào tai họ.
"Lý Thiên Vương dẫn theo một đại quân 200 triệu và hăng hái xuất phát, sao trở về mặt mỗi người đều bầm dập như trái cà tím thế?"
"Chẳng lẽ thua trận?"
"Chứ còn gì nữa, thua trận là cái chắc. Không thấy không có ai bị bắt về sao?"
"Nhìn sắc mặt đen xì của đám thiên binh và tướng lĩnh, Na Tra và những người khác, đủ hiểu họ đã thua trận rồi, nếu không sao mặt cả đám buồn như đưa tang được."
"..."
Nghe những lời đàm tiếu, lại nhìn thấy cha và ông nội quả thực nhăn mặt cau mày, Lý Tiêu yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ thật sự thua trận ư?"
"Không thể nào!"
Lý Ngao vẫn không tin ông nội mình thua trận, vì vậy anh ta nhảy lên, bay về hướng đại quân. Anh ta cười hỏi: "Ông ơi, Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên không bị bắt, có phải ông đã đánh chết bọn họ trong lúc chiến đấu rồi đúng không?"
Không ngờ, ngay khi giọng nói của anh ta vừa phát ra, Lý Tịnh đã quát lên: "Cút ra chỗ khác!"
Dương Phong lắc người, vẻ mặt vô tội nói: "Ông nội, con có làm sai gì đâu, sao tự dưng ông lại hung dữ với con như vậy?"
Ngay lập tức ông cậu ta tính dùng pháp bảo trong tay đập thằng cháu mình, nhưng bị Na Tra ngăn lại.
Sau đó, Na Tra đi tới, kéo Lý Ngao sang một bên rồi nói: "Tâm trạng ông nội cậu đang rất tệ vì thua trận, vì vậy đang yên đang lành thì đừng kiếm chuyện nữa quay về đạo viện đi. Ngoan, nghe lời."
Lý Ngao nghe vậy sửng sốt, thất thần hỏi: "Sao chúng ta lại thua vậy cha. Hai trăm triệu thiên binh thiên tướng, ngay cả ngài Xích Cước Tiên cũng đi, trộm vặt làm sao có khả năng thắng? Cha đừng gạt con nữa."
Anh ta sắp phát điên rồi!
Nếu điều này là sự thật, mặt mũi anh ta sẽ mất hết!
"Cha không có nói dối con, ông con quả thực đã thua trận."
Na Tra nói: "Bọn thổ phỉ Hắc Phong Trại không biết chúng học được binh pháp từ đâu khiến bọn chúng trở nên rất mạnh. Mặc dù thua chúng ta về số lượng thiên binh thiên tướng vốn chúng ta có thể thắng, nhưng phút cuối thì có một bộ lạc đến chi viện khiến chúng ta thua thê thảm."
Lý Ngao: "..."
Cái quỷ gì vậy...
Chuyện này là sao đây!
Anh ta không chịu được kia ủy khuất, thở phì phò nói: "Cha, con lỡ nói với bên ngoài, nói ông nội và cha nhất định có thể đánh thắng trận, kết quả lại là thua trận. Con không cách nào ở lại đạo viện Phiêu Miểu được nữa, cha nhất định phải xin Ngọc Đế càng nhiều đại quân, sau đó lại đi tiến đánh Hắc Phong trại. Lần này nhất định phải diệt tận gốc Hắc Phong trại, bắt bọn Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không trở về!"
"Được được."
Na Tra gật đầu: "Trở về đạo viện Phiêu Miểu đi, cha và ông nội phải đi gặp Ngọc Hoàng, đừng làm chậm trễ công việc của cha."
Sau đó mặc kệ Lý Ngao, chạy về theo kịp đại quân.
"Thực sự thua trận?"
Dương Phong và những người khác đi tới, hỏi.
“Mẹ nó.” Lý Ngao nói tiếp: “Ông tôi đã có thể giành chiến thắng, Hắc Phong Trại gần như bị xóa sổ. Nhưng phút chót bọn người Hắc Phong Trại lại nhận được hơn 100 triệu quân chi viện từ bộ lạc khác. Nếu không có bọn họ can thiệp, trận chiến này đã thắng đậm rồi."
Nếu nói là 10 triệu thì có vẻ ít, như vậy thua trận là một lẽ tất nhiên. Vì thế anh ta khoác lác thành 100 triệu.
"Cái gì! Bộ lạc nào chi viên cho Hắc Phong Trại những 100 triệu đại quân? Nếu như vậy thì bên mình không thua mới lạ."
Bọn Dương Phong đã lan truyền như vậy.
Vì vậy, lúc bọn họ trở lại đạo viện Phiêu Miểu, đều nói là một bộ lạc chi viện hơn 100 triệu đại quân giúp Hắc Phong trại, mới dẫn đến thua trận. Chuyện này khiến vài người muốn chê cười bọn họ không nói được gì.
Không lâu sau.
Bọn người Lý Tịnh tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Hoàng nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức hăng hái hỏi: "Lý Thiên Vương, lần này ông đích thân ra trận, đã bắt được đám Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên trở về chưa?"
Lý Tịnh quỳ trên mặt đất nói: "Khởi bẩm Ngọc Hoàng... Chúng ta... chúng ta thua trận."
"Cái gì!"
Ngọc Hoàng bật dậy khỏi ngai vàng.
Quan Văn quan Võ cũng sửng sốt, bắt đầu truyền tai nhau.
"Tại sao lại thua trận?"
Ngọc Hoàng lạnh lùng nói.
Lý Tịnh nói: "Bọn thổ phỉ ở Hắc Phong Trại còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng. Sức chiến đấu của bọn chúng còn mạnh hơn thiên binh thiên tướng. Bọn chúng gần như có thể một chọi ba."
"Nói cách khác, phải cần hơn 30 triệu thiên binh thiên tướng mới đấu ngang tay với bọn chúng."
"Hơn nữa bọn chúng có một đại quân gồm 50 triệu tên cướp. Mặc dù chúng ta có thể thắng được với đại quân 200 triệu người, nhưng giữa đường lại có một đội quân 10 triệu người của một bộ lạc đột nhiên đến giúp bọn chúng. Điều này khiến hỏa lực của chúng ta không đủ để cạnh tranh với họ, vì thế nên thua trận."
"Để giảm bớt thương vong, thừa tướng dẫn quân rút lui. Tổng cộng tổn thất gần hai triệu thiên binh."
Ngay khi lời này được nói ra, nhất thời làm cả triều nghị luận.
"Đại quân bộ lạc không biết binh trận. Trên thế giới này chỉ có thiên binh binh tướng mới có. Binh lính của Hắc Phong Trại học từ đâu vậy?"
"Chuyện này nếu để cho bọn họ mở rộng quy mô binh trận, trang bị toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, vậy thì muốn bắt Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên khó như lên trời!"
"Đúng vậy, tất cả đại quân Nam Chiêm Bộ Châu cộng lại hơn trăm ngàn tỷ. Nếu toàn bộ đều trang bị binh trận, Thiên Đình chúng ta chỉ có không đến ngàn tỷ thiên binh thiên tướng, căn bản không có cách nào đánh thắng được bọn họ. Đến lúc đó chỉ sợ khiến cho thiên giới đại loạn.”
Nghe đến bốn chữ thiên giới đại loạn’, tâm Ngọc Hoàng run lên. Ông ta chợt nhớ lại Hồng Quân từng nói: “Thiên địa vạn năm sau sẽ loạn.”
‘Chẳng lẽ đây là nguyên nhân gây ra Thiên Địa Hỗn Loạn?’
Nghĩ đến cái này, Ngọc Hoàng liền hỏi: "Binh trận của những sơn tặc kia, là do ai huấn luyện?"
“Thưa, thần cũng không rõ.” Lý Tịnh đáp.
Ngọc Hoàng vội vàng nói: “Tra! Cử người tra xét ngay! Nhất định phải tìm ra người đã huấn luyện, nhanh chóng bẩm báo lại cho ta!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!