Vốn dĩ còn tưởng rằng đã cùng đường bí lối không còn nơi nào để đi, không nghĩ tới đột nhiên lại thấy có một con đường sáng lạng khác.
Vậy nên, vốn dĩ đại quân đang tuyệt vọng suy sụp tinh thần, giờ phút này đây, tất cả đều trỗi dậy khí thế hùng dũng oai vệ hiên ngang.
Chủ yếu dựa vào đại quân năm mươi tỷ người này của Hắc Phong Trại nắm vững thuần thục binh trận, và sự hỗ trợ của đại quân hơn chín mươi triệu người của bộ lạc Thiên Thánh. Hình thành một đại quân hùng mạnh, đại quân bộ lạc Long Vũ từ cánh quân bên phải đi qua đường vòng phát động tấn công dữ dội.
Bùm bùm bùm!
Đại quân gần một tỷ người bị hỏa lực bao trùm, trong chốc lát đại quân sáu mươi tỷ người cánh quân bên phải đi đường vòng mọc lên như nấm, mạng lưới hỏa lực dày đặc kinh hoàng khiến bọn họ không thể nào chống cự được, chớp mắt đã tiêu diệt được đại quân bảy mươi tỷ người kia của bọn họ.
Mặc dù đại quân bộ lạc Thiên Thánh chỉ là huấn luyện tạm thời, nhưng lúc đó đều vì bảo vệ tính mạng, từng người từng người được huấn luyện vô cùng nghiêm túc, đã bước đầu nắng vững cách đánh và phòng thủ của binh trận.
Dĩ nhiên.
Cũng có những binh trận khác không thể phóng ra hỏa lực.
Nhưng đại đa số binh trận đều có thể phóng ra hỏa lực.
Có điều cũng chỉ là phóng ra một đợt hỏa lực, đợt phóng hỏa lực ra lần thứ hai, chỉ có đại quân năm mươi tỷ người của Hắc Phong Trại đang khai hỏa, một vài đại quân của bộ lạc Thiên Thánh còn chưa nắm vững hiểu rõ, vì vậy cần có thêm thời gian để luyện tập.
Kể từ đó.
Chỉ có hỏa lực của đại quân năm mươi tỷ người, căn bản là không đủ để đối mặt chống lại năng lượng bắn phá của đại quân hàng tỷ người kia.
Chẳng bao lâu, năng lượng bao phủ dày đặc, một phần bị phá hủy bởi hỏa lực của đại quân năm mươi tỷ người. Một phần rơi vào đại quân mọc lên như nấm.
May mắn thay Diệp Thiên đã sắp xếp cho bọn họ huấn luyện một vài động tác phòng thủ, vì lý do này thương vong không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng có ít nhất năm mươi đến sáu mươi tỷ người thương vong.
Mà ở cánh quân trái, đại quân U Minh đã cũng đại quân của bộ lạc Long Vũ chém giết lẫn nhau.
Đại quân U Minh và đại quân bộ lạc giống nhau, đều không biết binh trận, vẫn là chọn phương pháp giết lẫn nhau nguyên thủy nhất, trong trận chiến lao vào nhau dùng vũ khí lạnh tiến hàng giết lẫn nhau.
Có điều mặc dù đại quân U Minh chỉ có hơn một tỷ người, đại quân bộ lạc Long Vũ có sáu tỷ người, nhưng sức mạnh của đại quân U Minh mạnh hơn nhiều so với đại quân bộ lạc.
Trong cuộc chiến này, đại quân bộ lạc Long Vũ đã tan thành từng mảnh.
“Thủ lĩnh, phải làm sao đây. Nếu cuộc chiến này còn tiếp tục, bộ lạc Long Vũ của ta chắc chắn sẽ bị đánh bại!”
Có một vị tướng lĩnh cấp cao của bộ lạc Long Vũ tỏ ra lo lắng.
Thủ lĩnh Hoàng Thiên Hùng hai mắt đỏ như máu, trong lòng vô cùng tức giận, hét vào mặt Hoàng Phi Hổ: “Hoàng Phi Hổ, anh dẫn đại quân Minh giới tấn công đại quân bộ lạc của tôi, là xâm phạm đạo lý của trời anh có biết không, hay không sợ Ngọc Đế trừng phạt anh sao?”
Đại quân Minh giới chỉ có thể hành động ở Minh giới, không có chiếu chỉ của Ngọc Đế, tùy tiện đến Thiên giới hoặc là hành động ở ranh giới, là làm trái với luật trời.
Ông ta muốn xua đuổi Hoàng Phi Hổ.
Nếu như không có sự giúp đỡ của Hoàng Phi Hổ, vẫn có cơ hội tiêu diệt đại quân của Hắc Phong Trại và đại quân bộ lạc Thiên Thánh.
“Hả!”
Hoàng Phi Hổ ậm ừ nói: “Tuổi thọ của anh cũng đã đến cực hạn rồi, bổn vương đây là đang làm việc công theo thông lệ, đưa anh xuống địa ngục, Ngọc Đế sẽ không trừng phạt bổn vương đâu.”
Ông ta đã dám đến, đương nhiên đã chuẩn bị nỗi lo lắng cho tương lai.
Cuốn sổ sinh tử là do ông ta quản lý, ông ta muốn sinh mệnh của ai ngắn hay là đổi thành gì thì đổi sao?
Vì vậy, trước khi ông ta dẫn quân đến, đã thay đổi tuổi thọ của Hoàng Thiên Hùng thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ. Vì vậy ông ta ở đây để dẫn linh hồn của Hoàng Thiên Hùng xuống địa ngục, Hoàng Thiên Hùng chống cự lại, đại quân đến bao vây và đàn áp là lẽ đương nhiên.
Lý do này đủ để khiến Ngọc Đế không có cách nào trừng phạt ông ta.
“Mẹ nó, anh đây là mong thêm tội sao!”
Hoàng Thiên Hùng vô cùng tức giận.
“Phì!”
Hoàng Phi Hổ hừ một tiếng nói: “Bổn vương chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, không bao giờ vu oan hãm hại bất kỳ ai, tuổi thọ của anh đã đạt đến cực hạn, hay là không vui chủ động xông lên chịu trói, muốn bổn vương ra tay sao?”
Phổi của Hoàng Thiên Hùng như muốn nổ tung.
“Quả nhân muốn lên Thiên đình kiện anh!”
Lời vừa nói xong, ông ta cũng không thể quan tâm đến đại quân được, bởi vì ông ta biết đánh tới cùng là đường chết, ngay sau đó giật ra bay đi.
“Đi tìm cái chết đi!”
Hoàng Phi Hổ vẻ mặt tức giận. Một tay nhấc lên, trên tay ông ta xuất hiện một khẩu súng bắn tỉa màu đen.
Sau đó, hai chân của anh ta bất ngờ kẹp chặt trâu thần ngũ sắc.
Đi!
Bò thần ngũ sắc cõng Hoàng Phi Hổ lao thẳng về phía Hoàng Thiên Hùng đang trốn thoát mà đuổi.
Chỉ dựa vào bản lĩnh chớp mắt một cái.
Vù!
Một phát đạn xuyên qua lưng Hoàng Thiên Hùng, từ trước ngực ông ta xuyên qua, một luồng khói đen ngay lập tức tràn ngập cơ thể Hoàng Thiên Hùng.
“A!”
Hoàng Thiên Hùng đau đớn tột cùng hét lên.
Muốn chống lại sao.
Nhưng thực lực của Hoàng Phi Hổ vượt xa ông ta, dưới tiên pháp kiềm chế của Hoàng Phi Hổ, ông ta thậm chí không có sức chống lại.
Rất nhanh.
Hoàng Phi Hổ rút súng ra, linh hồn của Hoàng Thiên Hùng bị dẫn ra. Sau đó, với một món pháp bảo, linh hồn của Hoàng Thiên Hùng đã được thu thập.
Hoàng Thiên Hùng thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ, đã chết!
“Hoàng Thiên Hùng đã chết rồi, các ngươi còn không mau đầu hàng!”
Hoàng Phi Hổ hét lên.
Trong nháy mắt.
Tất cả đại quân của bộ lạc Long Vũ đều dừng lại. Nhao nhao chăm chú nhìn, chỉ khi thấy thủ lĩnh của bọn họ, bị Hoàng Phi Hổ dùng súng chĩa vào, tay chân dựng đứng, đã mất dấu hiệu sinh mệnh.
Đột nhiên, đại quân còn lại gần chục tỷ người. Nhao nhao ném vũ khí trong tay xuống, giơ tay lên và quỳ trên mặt đất.
Đại chiến bùng nổ, lúc này cũng dừng lại im bặt.
“Bắt đầu từ hôm nay. Tất cả bộ lạc Long Vũ thuộc về Diệp Thiên, có gì phản đối không?”
Hoàng Phi Hổ liếc nhìn đại quân bộ lạc Long Vũ hỏi.
“Chúng tôi phục!”
Không có một ai dám nói không phục.
Ngay sau đó, Hoàng Phi Hổ hét lên: “Diệp Thiên là ai?”
“Là tôi.”
Diệp Thiên bay lên.
Hoàng Phi Hổ thu nhận, Diệp Thiên lập tức bay tới, chắp tay cung kính nói: “Cảm tạ Minh Vương ra tay cứu giúp.”
Hoàng Phi Hổ cười phá lên, trầm giọng nói: “Ông nội của Tuyết Tâm thái sư Văn đã đến tìm Trấn Nguyên Tử đại tiên. Trấn Nguyên Tử đại tiên cho ông ta xem một cuốn sách, biết được rằng thiên binh thiên tướng bị bao vây có thể bị phá vỡ, nhưng sự bao vây và đàn áp của đại quân bộ lạc Long Vũ là không thể phá vỡ.”
“Vì Ngọc Đế phái người nhìn chằm chằm vào Thần Tiêu Ngọc Phủ, ông ta không cách nào dẫn các vị thần của Lôi bộ đến giúp mọi người, cho nên tôi mới đến cầu cứu mọi người, bây giờ tôi giao cho anh bộ lạc Long Vũ. Sau này có thể chống lại sự bắt giữ của thiên binh thiên tướng hay không, tất cả phụ thuộc vào bản thân anh.”
Ông và Văn Trọng năm đó đều là trọng thần quan trọng, vì vậy vẫn quen gọi Văn Trọng là thái sư.
“Cảm ơn Lôi Tôn và Minh Vương. Tôi nhất định sẽ cầm quân tốt, bảo vệ Tuyết Tâm tốt, tuyệt đối không để cô ấy chịu ấm ức!”
Diệp Thiên vẻ mặt kiên định nói.
“Vậy thì tốt.”
Hoàng Phi Hổ cười gật gật đầu.
Sau đó. Ông ta lại nói: “Tuyết Tâm, lại đây một lát.”
Văn Tuyết Tâm ngay lập tức bay tới.
“Tuyết Tâm chào ông nội Hoàng!”
Cô ấy chào một cách kính cẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!