Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Trời ạ, sao có thể bại trận được? Ba tỷ thiên binh cũng đủ càn quét hơn mười bộ lạc ở Nam Chiêm Bộ Châu rồi. Sao có thể thua dưới tay của hai bộ lạc nhỏ bé, chết đến một nửa số thiên binh thiên tướng được?”

“Thật là không thể tin nổi! Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân đều đã ra trận. Chỉ cần hai vị tinh quân này đổ nước đổ lửa xuống là đã thể tiêu diệt mấy bộ lạc rồi!”

“Diệp Thiên chỉ là một học viên nhỏ bé trong đạo viện Phiêu Miểu. Đối phó với hắn khó như vậy sao? Đây là lần thứ ba họ không bắt được Diệp Thiên. Chẳng lẽ, quân đội thiên đình lâu rồi không ra trận, nên thiên binh thiên tướng không biết đánh như thế nào hay sao?”

“...”

Người dân khắp thành phố Trường An đều xôn xao, bàn ra tán vào không ngớt.

Nghe thấy những lời chế nhạo được lan truyền khắp nơi, Lý Tịnh, Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương, Xích Cước Đại Tiên cùng các vị tiên khác đều đen mặt cúi đầu.

Đúng là xấu hổ chết đi được!

Mặt mũi tổ tiên tám đời cũng mất sạch rồi.

“Đi! Nhanh lên!”

Lý Tịnh thúc giục, chỉ muốn nhanh chóng tránh xa những lời giễu cợt này.

Càng nghe càng đau.

Lúc này, tại đạo viện Phiêu Miểu.

“Lý Ngao, ông nội của cậu lại bại trận rồi!”

Một thanh âm vang lên khắp đạo viện.

“Cái gì!”

Học sinh của toàn bộ đạo viện đang tu luyện trong khuôn viên, nghe thấy âm thanh này thì tất cả đều kinh ngạc, đồng loạt ngừng lại.

“Viện trưởng, thầy đừng đùa em. Ông em mang theo ba tỷ thiên binh thiên tướng ra trận, còn có cả Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân đến giúp đỡ. Sao có thể thua thêm lần nữa được?”

Lý Ngao tỏ ra không tin.

“Ai đùa với cậu? Ông nội cậu thực sự đã bại trận. Cả thành Trường An đều đang ầm ĩ cả lên, nói rằng ông cậu làm mất mặt thiên đình. Tốt hơn là cậu không nên đi ra ngoài những ngày này, kẻo bị một số người kích động tấn công. Ta nghe thấy rất nhiều người đang mắng nhiếc cậu và Dương Phong. Bọn họ nói các cậu hại thiên đình liên tiếp thất bại, làm mất hết thể diện của thiên đình, muốn bóp chết mấy cậu đấy.” Viện trưởng hết lời khuyên nhủ.

Lý Ngao: “...”

Dương Phong: “...”

Chuyện này thì liên quan quái gì đến bọn họ!

Thiên binh thiên tướng không đủ mạnh lại đổ cho họ sao?

Cả hai vô cùng khó chịu.

“Chết tiệt, chắc chắn là lão già Trấn Nguyên Tử kia đã bí mật giúp đỡ Diệp Thiên, bằng không thì ông nội của tôi sao có thể liên tiếp bị đánh bại!”

Lý Ngao tức giận mắng Trấn Nguyên Tử.

“Đúng! Chắc chắn là lão già đó giở trò!”

Dương Phong và những người khác cũng đồng ý.

Nếu không nói như vậy thì không chỉ trưởng bối của bọn họ sẽ bị cười nhạo cho đến chết, mà ngay cả bọn họ cũng sẽ bị chế nhạo.

Không lâu sau.

Lý Tịnh, Na Tra, Dương Tiễn, Tứ Đại Thiên Vương, Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân cúi mặt bước vào Lăng Tiêu Bảo Điện.

Cả triều bắt đầu xôn xao.

“Trông Lý Thiên Vương uể oải như bánh bao ngâm nước thế kia, có phải lại thua trận không?”

“Không cần phải nói, chắc chắn là đã bị đánh bại rồi.”

“Tại sao lần nào cũng bại trận vậy chứ? Lần này mang theo ba tỷ thiên binh thiên tướng mà còn đánh không nổi, làm trò gì không biết!”

Mặt Ngọc Hoàng cũng đen lại.

Không khó để nhận thấy rằng họ đã thua trận.

Ông ta lạnh lùng nói: “Sao vậy Lý Tịnh. Ngươi nói một tỷ quân là đủ rồi. Ta đã cho ngươi ba tỷ quân, lại còn phái cả Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân đi cùng. Đúng ra ngươi nên áp giải Diệp Thiên, Văn Tuyết Lâm và Tôn Ngộ Không trở lại mới phải. Tại sao ngươi lại cụp đuôi bỏ về, hãy cho ta một lời giải thích!”

“Thần bất tài, thần có tội!”

Lý Tịnh và những người khác đồng loạt quỳ xuống.

Ngọc đế tức giận nói: “Ta muốn một lời giải thích, hãy giải thích cho ta. Một lời “bất tài, có tội” có thể lấp liếm sự thật rằng các ngươi đã bại trận sao?”

Lý Tịnh không dám hít thở, vội vã đáp: “Khởi bẩm Ngọc Hoàng, Diệp Thiên là con quỷ quyệt xảo quyệt. Hắn có nhiều thủ đoạn vô cùng, rõ ràng có hai mươi tỷ quân, nhưng lại giả vờ như chỉ có bốn năm tỷ quân trong doanh trại, khiến tình báo của Na Tra và Dương Tiễn về tình hình quân địch có sai sót. Điều này dẫn đến việc ba tỷ thiên binh thiên tướng phải đối phó với hai mươi tỷ quân địch, khó có thể thế lấy số lượng ra đè bẹp đối phương được.”

“Tuy nhiên, quân ta vẫn mạnh mẽ tấn công, cùng với sự hỗ trợ của Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân, chúng ta đã gần như áp đảo tuyệt đối, đánh cho quân địch tan tác bỏ chạy.”

“Nhưng đúng vào lúc sắp phân thắng bại, bỗng có một kim quang bát quái khổng lồ bay lên không trung, giúp kẻ địch cản bước Xích Cước Đại Tiên và các đòn tấn công bằng nước và lửa của hai vị tinh quân. Nó cũng chặn đứng được hỏa lực của các thiên binh thiên tướng, dẫn đến thất bại của quân ta.”

“Chúng thần cho rằng kim quang bát quái kia nhất định là do một đại năng nào đó đã bí mật trợ giúp Diệp Thiên. Đây mới là nguyên nhân chính khiến quân ta bại trận. Hơn nữa, sức mạnh của đại năng đó chắc chắn ở trên mức thái thượng cảnh, thậm chí có khả năng là đại đạo cảnh.”

“Với sự trợ giúp đắc lực và số lượng quân lớn như vậy, chúng thần khó mà thắng được, thưa Ngọc Hoàng!”

Những lời ông ta nói lập tức gây xôn xao.

“Là ai đã bí mật giúp đỡ?”

“Văn Trọng hay Trấn Nguyên Tử?”

“Không cần phải nói, không phải Văn Trọng thì cũng là Trấn Nguyên Tử.”

“Cũng có thể là Như Lai.”

Tất cả lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Ngọc Hoàng đứng lên, nghiêm nghị nói: “Lời ngươi nói là thật chứ, có người bí mật giúp đỡ sao?”

“Bẩm Ngọc Hoàng, tất cả đều là thật, nếu Ngọc Hoàng không tin có thể hỏi mấy tỷ thiên tướng!”

Lý Tịnh nói chắc như đinh đóng cột.

Xích Cước Đại Tiên lập tức phụ họa: “Ngọc Hoàng, lời của Lý Thiên Vương là thật. Quả đúng là có người đã ngấm ngầm giúp đỡ. Chính vì kim quang bát quái xuất hiện mà chúng thần mới bị đánh bại.”

“Kim quang bát quái đó rất mạnh. Tu vi của thần không tính là cao nhưng cũng không quá thấp. Vậy mà dù thần có dùng chân giẫm lên như thế nào thì nó cũng không hề hấn gì. Hai tinh quân dùng lửa và nước tấn công vẫn không phá được nó. Không khó để đoán ra tu vi của người đã âm thầm giúp đỡ chắc chắn rất cao.”

Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân cũng đồng thanh nói: “Đúng là vậy!”

“Đáng ghét!”

Ngọc Hoàng nắm chặt tay, mắt quét qua toàn điện: “Có vị thái thượng cảnh nào tình nguyện dẫn binh lính đi bắt Diệp Thiên, Văn Tuyết Lâm và Tôn Ngộ Không hay không?”

“Cái này...”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Không ai dám đứng ra.

Họ sợ bại trận thì sẽ rất mất mặt.

“Không ai tình nguyện sao?” Ngọc Hoàng lạnh giọng.

Đúng lúc này, một giọng chợt nói vang lên.

“Thần tình nguyện dẫn binh ra trận.”

Mọi người đồng loạt quay ra, nhìn thấy một vị tiên mặc triều phục màu đen trang nghiêm bước vào.

“Đó là Câu Trần Đại Đế!”

Cả triều đường đột nhiên nhốn nháo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận