Nghe thấy vậy, Câu Trần Đại Đế khẽ chau mày, giơ tay lên nói: “Thông báo cho đại quân ngừng tiến quân.”
“Rõ!”
Lý Tịnh lập tức hét lên: “Toàn quân chú ý! Tạm dừng tiến quân!”
Mệnh lệnh hạ xuống.
Tất cả thiên binh thiên tướng lập tức dừng tiến quân.
Nhưng mà hỏa lực thì không hề dừng lại, vẫn không ngừng tấn công về phía đại quân đang rút lui kia.
“Đưa quả nhân đi xem cọc đá kia.”
Câu Trần Đại Đế phân phó.
“Rõ, Đại Đế.”
Lý Tịnh chỉ một hướng rồi dẫn Câu Trần Đại Đế đi. Đám người Na Tra và Dương Tiễn cũng tò mò, đều dừng tấn công đi theo.
“Người anh em Diệp Thiên nhìn xem, bọn họ ngừng tiến về phía trước rồi, vả lại Lý Tịnh hình như còn dẫn Câu Trần Đại Đế đến chỗ nào đó.”
Chu Khuê nói.
Diệp Thiên nhíu mày.
“Xem ra bọn họ hẳn đã phát hiện ra cọc đá, bắt đầu hoài nghi rồi.”
“Vậy làm sao đây?”
Các thủ lĩnh hỏi.
Diệp Thiên nói: “Mau thông báo cho đại quân rút lui, đến lúc hỏa lực không đủ tầm với nữa thì phân tán đội hình, dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi phạm vi pháp trận.”
“Rõ!”
Các thủ lĩnh đồng loạt hô lên.
“Rút lui! Mau chóng rút lui!”
Sau đó Diệp Thiên nói: “Vô Vi Đạo Nhân, nhìn kỹ đi. Nếu như bọn chúng có dấu hiệu rút lui thì ông hãy tiến lên ngăn cản Câu Trần Đại Đế.”
“Sao không đi ngay bây giờ? Nhỡ Câu Trần Đại Đế phát hiện ra phát hiện ra pháp trận thì sao?” Vô Vi Đạo Nhân hỏi.
Diệp Thiên nói: “Bây giờ đại quân ta vẫn còn trong khu vực pháp trận, nếu ra tay lúc này thì Câu Trần Đại Đế không cần nhìn cũng biết là có mai phục, đến lúc đó hạ lệnh toàn quân rút về, mà quân ta vẫn còn còn ở trong phạm vi của pháp trận. Ông cần phải giữ chân thật lâu, chỉ e là ông giữ không nổi.”
“Đợi bọn họ phát hiện ra có mai phục thì cần phải mất một khoảng thời gian quan sát, phán đoán, đến lúc đó phần lớn quân ta đều đã rút lui khỏi phạm vi của trận pháp, ông không cần phải giữ chân quá lâu, đợi đến khi toàn bộ đại quân rút khỏi pháp trận thì đó là lúc kích hoạt pháp trận.”
Vô Vi Đạo Nhân gật đầu.
Sau đó cười nó: “Vẫn là cậu nghĩ chu đáo, quả thật là rất có lý.”
“Đóa Đóa, con với Vô Vi Đạo Nhân ở lại đây, đảm bảo an toàn cho Vô Vi Đạo Nhân, ba phải đi trước để kích hoạt trận pháp, nhớ đừng ra khỏi phạm phi pháp trận. Nhất định phải giúp đỡ Vô Vi Đạo Nhân ngăn cản Câu Trần Đại Đế, không để hắn ra khỏi phạm phi pháp trận biết chưa?” Diệp Thiên căn dặn.
“Biết rồi cha, Đóa Đóa biết phải làm như nào mà.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên cười xoa cái đầu nhỏ của Đóa Đóa: “Đúng là con gái ngoan của cha.”
“Hì hì.”
Đóa Đóa nở nụ cười tươi.
Văn Tuyết Tâm lo lắng kéo tay Đóa Đóa: “Nhất định phải chú ý an toàn biết chưa?”
“Yên tâm đi mẹ Tuyết Tâm, con sẽ chú ý an toàn mà, chắc chắn sẽ không để ba và mẹ lo lắng đâu.” Đóa Đóa vỗ ngực nói.
Văn Tuyết Tâm nở nụ cười nhẹ nhóm.
Thế là Diệp Thiên cùng với Văn Tuyết Tâm rời khỏi lều của đại quân, đi đến phía sau của đại quân.
Mà lúc này.
Số lượng lớn đại quân ở phía sau đã rút lui khỏi phạm vi của pháp trận rồi.
“Duy trì hỏa lực để bảo đảm an toàn cho đội quân ở phía trước.”
Diệp Thiên căn dặn.
“Rõ! Đại sư!”
Đại quân đáp lại.
Thế là Diệp Thiên đi đến phía trước chỗ điều khiển mắt trận của trận pháp, lấy chìa khóa ra cắm vào mắt trên.
Mắt trận không chuyển động nghĩa là pháp trận chưa kích hoạt.
Diệp Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng kích hoạt pháp trận bất cứ lúc nào.
Cùng lúc này, Lý Tịnh dẫn Trần Câu Đại Đế đến trước mặt một cọc đá.
“Đại Đế, chính là loại cọc đá này. Có rất nhiều binh sĩ phát hiện ra mấy cọc đá như vậy, có đến mấy chục người đến báo cáo, đó là chưa bao gồm những người nhìn thấy mà không báo.”
Lý Tịnh nói.
Câu Trần Đại Đế đi một vòng quanh cọc đá, trở lại chỗ cũ như có điều gì suy tư nói: “Mấy cọc đá này được khắc đầy phù văn. Từ số lượng phù văn nhiều như này có thể chứng minh rằng nó dùng để bố trí trận pháp. Với lại trước mặt cột đá đều có cắm cờ để cố ý che giấu không cho chúng ta biết. Quan trọng đây là một nơi hoang vu, cắm nhiều cọc đá như vậy càng khiến người ta nghi ngờ hơn.”
“Cho nên quả nhân kết luận rằng, họ đã bố trí một đại trận ở đây, đợi đại quân của chúng ta đâm đầu vào. Bọn họ rút lui không hề do bị sợ mất mật như chúng ta tưởng tượng trước đó mà thực tế là dụ địch xâm nhập, chúng ta trúng kế của bọn chúng rồi.”
“Không phải chứ.”
Dương Tiễn nói: “Chúng ta đã mắc bẫy của bọn chúng rồi vậy tại sao bọn chúng không kích hoạt pháp trận vậy? Huống chi chúng ta nhiều cao thủ như vậy, pháp trận mà bọn chúng bố trí liệu có thể vây khốn được chúng ta ư? Không phải ngày có thể phá trận chỉ trong nháy mắt ư?”
“Đúng vậy.” Na Tra cũng nói: “Trận pháp mà bọn chúng bày ra có thể vây khốn được thực lực của Đại Đế ngài ư?”
Câu Trần Đại Đế lắc đầu: “Không được bất cẩn, dù sao Diệp Thiên cũng được Trấn Nguyên Tử dạy dỗ. Mà Trấn Nguyên Tử nhiều bản lĩnh, mọi người không thể tưởng tượng nổi đâu. Tụ Lý Càn Khôn của Trấn Nguyên Tử, nghĩa là bố trí pháp trận trong tay áo, có thể thôn tính càn khôn, ngay đến cả cô cũng khó mà thoát ra khỏi Tụ Lý Càn Khôn.”
“Vậy nên chúng ta không thể hấp tấp tiến công, nếu càng vào sâu hơn nữa chắc chắn bọn chúng sẽ kích hoạt đại trận. Đến lúc đó thương vong sẽ vô cùng nặng nề.”
Nói đến đây, ông đưa tay chỉ: “Nhìn thấy không, bọn họ vẫn đang rút lui, có thể thấy rằng trận pháp này to đến mức nào. Một khi đại quân của bọn họ rút lui khỏi pháp trận thì sẽ kích hoạt đại trận. Nếu như chúng ta vào sâu hơn nữa thì đến lúc pháp trận được kích hoạt, toàn quân sẽ bị vây khốn trong pháp trận, vậy thì trận chiến này chúng ta sẽ thất bại thảm hại.”
“Điều này…”
Nghe xong lời của Câu Trần Đại Đế, Lý Tịnh và chúng tiên đều hoang mang.
“Đại Đế, vậy chúng ta mau rút lui thôi, nếu như lần này còn bại trận nữa thì chúng ta sẽ bị cười rụng cả răng mất!” Lý Tịnh hoảng hốt nói.
Từ khi thiên binh thiên tướng ra trận đến nay, bọn họ đã bị đánh bại những ba lần rồi, hai lần trong đó là do Lý Tịnh làm chủ soái. Lần này Câu Trần Đại Đế đích thân đến đây, còn đem theo nhiều thiên binh thiên tướng như vậy, nếu như lại thua trận nữa thì thật sự sẽ bị người trong thiên hạ cười đến rụng răng mất!”
“Cha, cha nhạy cảm quá rồi. Có Câu Trần Đại Đế thì còn phải sợ gì nữa, tu vi của Diệp Thiên mới đến mức nào cơ chứ, pháp trận mà hắn bố trí cũng chỉ đủ để đối phó thiên binh thiên tướng mà thôi. Muốn đối phó với cao thủ Thái Thượng Kính như Câu Trần Đại Đế đây thì vẫn còn non lắm. Vậy nên có Câu Trần Đại Đế ở đây, âm mưu của bọn chúng sẽ không được như ý muốn đâu!” Na Tra thề son sắt nói.
“Đúng vậy.” Dương Tiễn nói: “Nếu như là pháp trận do Diệp Thiên bố trí thì cùng lắm chỉ vây khốn được thiên binh thiên tướng, còn với tu vi của ta và Na Ta, hắn không có cửa đâu. Vậy nên không cần phải lo sợ, cứ cho đại quân tiến công, chỉ cần bọn họ kích hoạt pháp trận thì chúng ta sẽ phá hủy pháp trận, thế là kế hoạch của chúng sẽ không thể thành công.”
“Hải Hội Đại Thần và Nhị Lang Chân Quân nói có lý lắm.”
Chúng tiên đều đồng ý với cách nói của Na Tra và Dương Tiễn.
Nhưng mà Câu Trần Đại Đế bản tính đa nghi, lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể thua cuộc, cho nên không dám hạ quyết tâm tiến lên, chỉ đành nói: “Vì sự an toàn, tốt nhất vẫn là để toàn quân rút lui ra ngoài, vòng qua pháp trận đuổi theo quân địch, nhớ đâu trận pháp này tương đối mạnh khiên đại quân ta thương vong nặng nề, vậy dù có thắng cũng không được vẻ vang.”
Nói xong, ông nhìn về phía Lý Tịnh: “Thông báo cho toàn quân, rút lui về.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!