“Ờm… Đương nhiên ngài là chủ soái rồi.”
Dương Tiễn và Na Tra cười làm hòa.
Câu Trần Đại Đế nói: “Nếu đã là cô làm chỉ soái thì quả nhân hạ lệnh rút lui, mấy người có tư cách gì mà phản đối, không biết phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ của tướng quân dẫn quân chiến đấu sao?”
Na Tra và Dương Tiễn lập tức rụt cổ, cúi đầu xuống, trong lòng rất không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì.
Đường đường là Câu Trần Đại Đế mà lại bị một pháp trận do bọn kiến nhãi nhép dọa sợ ư?
Na Tra và Dương Tiễn oán thầm không thôi.
Hai người bọn họ đều lo lắng sau khi rút quân đi đường vòng thì sẽ không bắt được tên Tôn Ngộ Không Diệp Thiên kia, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Nhưng thái độ của Câu Trần Đại Đế kiên định đến lạ kỳ, cũng vô cùng cần thận, chỉ sợ bại trận, bèn hạ lệnh: “Toàn quân rút lui về phía sau!”
Rất nhanh, một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng vừa công kích hỏa lực, vừa lùi về phía sau.
Nhìn thấy tình huống này, năm vị đạo nhân trở nên hăng hái: “Đóa Đóa, bọn chúng muốn rút lui rồi, đến lượt chúng ta ra tay thôi.”
“Vâng vâng.”
Đóa Đóa gật đầu.
Thế là.
Vô Vi Đạo Nhân kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Đóa Đóa, kéo cánh tay của Đóa Đóa, vượt qua màn hỏa lực của quân địch với tốc độ cực nhanh, đánh về phía Câu Trần Đại Đế.
“Đại Đế ngài nhìn kìa!”
Lý Tịnh giơ tay lên chỉ.
“Là con bé Đóa Đóa.”
Na Tra và Dương Tiễn cùng thốt lên.
Chỉ cần nhìn hào quang của Thất Khiếu Linh Lung Tâm là hai người bọn họ đã biết là Đóa Đóa rồi.
“Ngăn không cho chúng ta rút lui hả?”
Câu Trần Đại Đế nhíu mày, hét lên: “Dừng công kích hỏa lực, mau phân tán đội hình, nhanh chóng rút lui!”
Lời này vừa nói ra.
Hỏa lực của thiên binh thiên tướng dừng lại, phân tán đội hình, bay về phía sau.
Thấy vậy, Diệp Thiên hét lớn: “Mau mau mau! Dừng hỏa lực! Phân tán đội hình! Nhanh chóng rút lui!”
Chỉ cần liên quân rút lui là hắn có thể kích hoạt pháp trận!
Khi giọng nói của Diệp Thiên vừa dứt, hàng trăm tỷ liên quân lập tức dừng hỏa lực, phân tán đội hình, nhanh chóng tiến về phía sau.
Mà lúc này, Vô Vi Đạo Nhân và Đóa Đóa đã đến trước mặt của Câu Trần Đại Đế.
“Mọi người mau rút lui!”
Câu Trần Đại Đế hét lên, ông phải yểm trợ cho Lý Tịnh bọn họ rút lui.
Ông có thể thấy được, tu vi của đạo sĩ nấp trong ánh hào quang này không hề thấp, ít nhất cũng phải là Đại Đạo Cảnh, nếu như ông rút lui, đạo sĩ này phát động tấn công thì toàn bộ đám người Lý Tịnh sẽ bị giết một cách tàn nhẫn, vậy thì lúc về cũng không biết giải thích như nào với Ngọc Đế.
“Câu Trần Đại Đế, hãy nhận lấy một kiếm của bần đạo!”
Vô Vi Đạo Nhân triệu hồi một thanh trường kiếm, rời khỏi hào quang của Đóa Đóa, thúc tiến tiên pháp, kém ra một kiếm.
Trong phút chốc.
Một đạo kiếm khí như cầu vồng nhanh chóng xé toạc không gian, chém về phía Câu Trần Đại Đế.
Mặc dù ở dưới hào quang an toàn, nhưng lại không thể tiến hành đạo pháp công kích, vậy nên lúc tấn công ông chỉ đành rời khỏi hào quang. Đi chọc giận Câu Trần Đại Đế như này sẽ giữ chân Câu Trần Đại Đế, nếu như không công kích để Câu Trần Đại Đế chạy mất, vậy thì kế hoạch của Diệp Thiên thất bại rồi.
“Hừ.”
Thấy Vô Vi Đạo Nhân chém một kiếm tới, Câu Trần Đại Đế khinh thường hừ lạnh. Tay áo vừa phất ra, nháy mắt đánh tan kiếm khí, dư chấn còn khiến Vô Uy Đạo Nhân lùi về phía sau hai bước.
“Mạnh quá!”
Vô Vi Đạo Nhân kinh ngạc.
“Yêu đạo, chết đi!”
Câu Trần Đại Đế xuất ra một chỉ quyết, chỉ về phía Vô Vi Đạo Nhân.
Xẹt!
Một cột sấm sét lớn màu vàng kim giống như ánh sáng phát ra từ một chiếc đèn pin cầm tay, đánh thẳng về phía Vô Vi Đạo Nhân.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc cột sấm sét sắp đánh trúng Vô Vi Đạo nhân, Đóa Đóa chắn trước mặt Vô Vi Đạo Nhân, cột sấm sét đánh phải hào quang, nháy mắt tan biến thành hư vô.
“He he he!”
Đóa Đóa làm mặt xấu, cố ý chọc tức Câu Trần Đại Đế.
Quả nhiên, Câu Trần Đại Đế tức chết.
“Con nhóc này, đợi đến lúc hào quang của mày biến mất thì xem cô giết mày như thế nào!’
Nói xong, ông vượt qua đỉnh đầu Đóa Đóa, đánh một chưởng từ trên xuống, ép về phía Vô Vi Đạo Nhân.
Đóa Đóa lập tức bay qua, dùng hào quang đánh tan một chưởng khổng lồ.
Vô Vi Đạo Nhân nhân cơ hội này chém một kiếm về đại quân đang rút lui.
Bùm!
Một kiếm vừa xuống đất, mặt đất bằng phẳng xuất hiện một khe nứt, trong nháy mắt xé toạc ít nhất ba tỷ thiên binh thiên tướng.
“Đáng ghét!”
Mặt Câu Trần Đại Đế đen lai, hét lên: “Na Tra, Dương Tiễn, không phải các ngươi không sợ sao, đến đây chặn con nhóc này lại, quả nhân muốn giết tên lão đạo xấu xí kia!”
Có sự cản trở của Đóa Đóa, ông không giết được Vô Vi Đạo Nhân.
Nếu như ngăn cản được Đóa Đóa, để cô bé không có cách nào đánh tan được tiên pháp của ông, vậy thì có thể dễ dàng giết Vô Vi Đạo Nhân.
“Rõ!”
Dương Tiễn và Na Tra đều là hai kẻ không dùng não để suy nghĩ.
Không hề lo lắng bay qua bên này, chắn trước mặt Đóa Đóa.
“Hừ.”
Vô Vi Đạo Nhân hừ lạnh, đánh ra một chưởng.
Bùm bùm bùm!!
Một chưởng khổng lồ đánh về phía Dương Tiễn và Na Tra như muốn đập chết hai con ruồi, tránh ảnh hưởng việc Đóa Đóa yểm hộ ông.
Thấy vậy, Câu Trần Đại Đế búng tay, một luồng ánh sáng vàng kim đánh về phía chưởng khổng lồ kia của Vô Vi Đạo Nhân.
Bùm!
Một chưởng khổng lồ nổ tung!
Một lực nổ cực mạnh được sinh ra, đánh bay Dương Tiễn và Na Tra, bò trên mặt đất nôn ra mấy ngụm máu.
“Ha ha.”
Vô Vi Đạo Nhân cười lớn: “Dùng hai con kiến này ngăn cản Đóa Đóa, hai kẻ đó ngăn cản nổi ư?”
“Đáng ghét!”
Câu Trần Đại Nhân không thể kiềm chế được tức giận bắn ra một giải lụa màu vàng.
Bên trên dải lụa màu vàng thêu đủ loại yêu ma quỷ quái và thần tiên.
“Vạn Thần Đồ?”
Sắc mặt Vô Vi Đạo Nhân đột nhiên thay đổi.
Lúc này, Câu Trần Đại Đế vung tay ném Vạn Thần Đồ ra.
Chỉ thấy Vạn Thần Đồ trở nên lớn hơn, ngăn cách Đóa Đóa và Vô Vi Đạo Nhân.
“Không ổn rồi!”
Vô Vi Đạo Nhân biến sắc.
Đóa Đóa bị ngăn cản, không cách nào yểm trợ ông chống lại công kích từ tiên pháp, ông làm sao là đối thủ của Câu Trần Đại Đế được?
“Mau kiểm tra!”
Vô Vi Đạo Nhân một giây cũng không dám chần chừ, lập tức bay về phía Diệp Thiên, dù sao Đóa Đóa cũng có hào quang hộ thể nên chắc không sao đâu, để Diệp Thiên kích hoạt pháp trận. Đến lúc đó thả Đóa Đóa ra vẫn được.
“Muốn chạy ư, không có cửa đâu!”
Câu Trần Đại Đế lạnh mặt, đánh ra một chưởng.
Trong phút chốc.
Một chưởng mạnh phát ra vạn kim quang mạnh mẽ đánh về phía Vô Vi Đạo Nhân đang chạy trốn.
Vô Vi Đạo Nhân cực kỳ hoảng sợ, đột nhiên lóe lên, né tránh sự công kích của chưởng khổng lồ kia.
Nhưng mà!
Chưởng khổng lồ này biết truy tìm tung tích, lập tức quay đầu đánh về phía Vô Vi Đạo Nhân.
Trốn tránh mấy lần, Vô Vi Đạo Nhân biết không trốn nổi nữa, một chưởng đánh về phía chưởng khổng lồ kia.
Bùm!
Nhưng chưởng khổng lồ không hề bị đánh tan, Vô Vi Đạo Nhân như diều đứt dây văng ra xa, đập xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Vô Vi Đạo Nhân!”
Đóa Đóa kinh ngạc hét lên, muốn đi cứ Vô Vi Đạo nhân nhưng bị Vạn Thần Đồ ngăn không cho qua.
“Ha ha!”
Dương Tiễn và Na Tra cười lớn bay quá.
“Con nhóc này, hôm nay mày xong đời rồi. Đợi đến lúc hào quang biến mất xem bọn tao giết mày như nào!”
Mà lúc này.
Một chưởng khổng lồ lướt qua không trung, dừng lại ở nơi Vô Vi Đạo Nhân ngã xuống, nghiền ép về phía đó.
“Lão đạo xấu xí kia! Ngươi dám làm loạn, lần này ngươi nhất định phải chết!”
Na Tra và Dương Tiễn đắc ý nói.
Kết quả lời nói của hai bọn họ vừa dứt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!