Lúc này, ở bên ngoài như đàn ong vỡ tổ!
“Chết rồi, Câu Trần Đại Đế và Nhị Lang Chân Quân, Tam Vân Hải Hội Đại Thần bị vây khốn bên trong trận rồi. Thời gian lâu như vậy mà vẫn chưa ra, không phải là do pháp trận này quá mạnh, đến cả Câu Trần Đại Đế cũng không có cách nào phá bỏ chứ?”
“Với tu vi của Câu Trần Đại Đế, nếu như pháp trận này là do lũ người Nam Chiêm Bộ Châu bố trí thì ông đã đã phá ra từ sớm rồi. Vậy mà lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy Câu Trần Đại Đế phá trận ra ngoài, xem ra pháp trận này không phải do đám người Nam Chiêm Bộ Châu bố trí mà là do một vị đại năng giỏi giang hơn cả Câu Trần Đại Đế bố trí!”
“Nếu như Câu Trần Đại đế không ra ngoài thì chúng ta phải làm sao đây, sẽ không bại trận rồi bị tiêu diệt chứ?”
“...”
Một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng đều hoảng sợ, nhao nhao nghị luận không ngừng.
“Xong rồi! Lần này xong thật rồi!”
Lý Tịnh gấp gáp đến mức dậm chân, mặt mày ủ rũ nói: “Thống soái bị vây khốn trong đại trận rồi, điều này ảnh hưởng rất lớn lòng quân. Chúng ta bất cẩn rồi, quá bất cẩn rồi. Hoàn toàn không thể ngờ được rằng pháp trận kinh khủng như vậy. Nếu như bởi vì bất cẩn mà bại trận thì chúng ta nào còn mặt mũi quay trở về gặp Ngọc Đế chứ!”
Suýt nữa Lý Tịnh gấp gáp đến khóc lên.
“Lý Thiên Vương, trước hết đừng lo lắng quá.”
Xích Cước Đại Tiên an ủi nói: “Với tu vi của Câu Trần Đại Đế, cho dù bị vây khốn thì cũng chỉ là tạm thời thôi, không chừng một lát nữa thôi là có thể phá trận ra ngoài rồi.”
“Trước mắt cần phải nhanh chóng ổn định lòng quân, để đại quân bày binh bố trận, tránh việc quân địch tập kích. Cho dù Câu Trần Đại Đế có bị vây khốn đi chăng nữa thì chúng ta có nhiều Đại La Kim Tiên như vậy, còn có một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng, dù quân địch có gọi thêm cứu viện đến thì chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta.”
“Cho nên trước hết chúng ta cứ bày trận, khai chiến với địch, đừng để bọn chúng nhân cơ hội này tháo chạy, vừa đánh vừa đợi Đại Đế ra.”
“Xích Cước Đại Tiên nói chí phải.” Cự Linh Thần nói: “Mới nãy Câu Trần Đại Đế không ra tay mà một vài tiên chúng và thiên binh thiên tướng của chúng ta đã khiến quân địch thương vong không ít, điều này đồng nghĩa với việc hỏa lực của chúng ta hoàn toàn áp chế bọn chúng, ít nhất cũng phải tiêu diệt mấy chục tỷ đại quân của bọn chúng mà chúng ta không hề tổn hại một binh một tốt nào. Điều này đủ để chứng minh bọn chúng không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên cho dù không có Câu Trần Đại Đế thì chúng ta cũng có thể thắng lớn!”
“Đúng vậy!”
Tất cả chúng tiên tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Cự Linh Thần.
“Được rồi.”
Lý Tịnh gật đầu: “Xem ra trước hết chúng ta khai chiến với quân địch, Câu Trần Đại Nhân có thể ra ngoài được là tốt nhất, nếu như không ra được thì đợi tiêu diệt quân đích xong thì phái người về báo cáo với Thiên Đình mời cao thủ đến phá trận.”
Nói xong, ông hô hào: “Toàn quân đâu, lập tức bày binh bố trận, chuẩn bị đi vòng qua trận pháp, khai chiến với quân địch!”
“Rõ!”
Các thiên binh thiên tướng đang hỗn loạn trận hình vì rút lui của lập tức bắt đầu bày binh bố trận.
Cũng cùng lúc đó.
Đám người vây xem cũng bùng nổ.
“Không ngờ được, không thể ngờ được, đại trận của quân đồng minh lại vây khốn được Câu Trần Đại Đế. Nếu như Câu Trần Đại Đế có thể phá bỏ được trận pháp thì đã ra ngoài từ sớm rồi, xem ra là bị vây khốn trong trận pháp không thể ra ngoài trong một thời gian rồi.”
“Vây khốn Câu Trần Đại Đế cũng vô dụng thôi. Thiên binh thiên tướng đấu với quân đồng minh thì họ vẫn chiến thắng áp đảo, hỏa lực của quân đồng minh hoàn toàn không bì kịp của thiên binh thiên tướng đâu!”
“Cũng không nói như vậy được, nếu như vị đạo nhân lợi hại của quân đồng minh bên kia có thể ra trận phối hợp cùng với quân đồng minh thì cũng có khả năng đánh bại được thiên binh thiên tướng. Cho dù không đánh bại được thì cũng không bị thiên binh thiên tưởng cho một vố đau điếng.”
Bọn họ thảo luận sôi nổi.
Đột nhiên.
Có người kinh ngạc hét lên:
“Mọi người nhìn phía sau lưng đi, mấy người đó đang bày binh bố trận, nhiều quá, liệu bọn họ có phải là quân đồng minh cải trang thành quần chúng hóng hớt không?”
Tiếng hét kinh ngạc vang lên.
Đám người vây xem ở hai bên nhao nhao quay người lại nhìn.
Quả nhiên.
Chỉ thấy đông nghìn nghịt những người ăn mặc bình thường đang ngay ngắn trận tự bày binh bố trận.
Hơn nữa, còn có tướng lĩnh thúc giục: “Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, nhanh lên. Bày binh bố trận xong đợi mệnh lệnh của đại soái, tiến hành bao vây thiên binh thiên tướng!
Nghe thấy tiếng thúc giục của tướng lĩnh, mấy người vây xem hoàn toàn bùng nổ rồi!
“Trời ơi, số lượng quân đồng minh vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta. Bọn họ đã sắp đặt mai phục rồi!”
“Ít nhất cũng phải có đến mấy trăm tỷ quân mai phục chăng? Phía sau lưng của đám người vây xem ở đối diện, nếu như mai phục bằng này quân đồng minh, phối hợp bao vây thiên binh thiên tướng với bộ đội chủ lực của quân đồng minh nữa, vậy thì thiên binh thiên tướng xong đời rồi!”
“Đáng sợ! Đáng sợ quá! Thống soái của quân đồng minh là chiến thần đó! Cuộc chiến lần này đúng là khiến chúng ta phải rửa mắt nhìn lại, không còn nghi ngờ gì nữa, quân đồng minh lại giành chiến thắng rồi!”
“Bội phục thống soái của quân đồng minh quá đê. Sao ông ta có thể nghĩ ra cách này được chứ, dưới con mắt của hàng trăm người sắp xếp nhiều quân mai phục như vậy!”
“...”
Lúc này, Đóa Đóa và Vô Vi Đạo Nhân được đưa về bên cạnh pháp trận.
“Ha ha!”
Vừa trở về, Vô Vi Đạo Nhân đã phát ra tiếng cười: “Diệp Thiên à, anh được lắm, mặt Câu Trần Đại Đế đen xì xì luôn. Dương Tiễn và Na Tra bị dọa khóc luôn, bọn chúng không hề tưởng tượng nổi đại trận này lại hung hãn đến thế, khiến ranh giới cuối cùng trong lòng chúng cũng bị phá vỡ!”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cũng vui vẻ cười lớn: “Mới quăng lưới xuống thôi mà đã có nhiều cá đâm đầu vào như vậy rồi, tiếp theo đây là lúc thu lưới rồi, để bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt!”
“Ừm ừm!”
Vô Vi Đạo Nhân liên tục gật đầu.
“Người anh em Diệp Thiên à, đại quân hai cánh trái phải và bộ đội chủ lực của ta đã tập kết xong rồi, chỉ đợi mệnh lệnh bao vây thiên binh thiên tướng của anh thôi.”
Triệu Quân Thành đến báo cáo.
“Rất tốt!”
Diệp Thiên lập tức hạ lệnh: “Bộ đội chủ lực chia làm hai đường vượt qua pháp trận, áp sát với hai cánh quân, hình thành một chiếc túi vây khốn thiên binh thiên tướng ở trong, gần như tiến hành oanh tạc bọn chúng!”
“Rõ!”
Rất nhanh, sáu trăm tỷ đại quân chia làm hai ngả vượt qua pháp trận, áp sát với quân mai phục ở hai cánh.
Mà lúc này, Lý Tịnh cũng hạ lệnh:
“Vì để đảm bảo an toàn, toàn bộ đại quân nghe theo chỉ đạo của bổn soái, từ phía bên trái vòng qua pháp trận, xem xem kẻ địch còn ở đó hay không, nếu còn thì bổn soái tiêu diệt bọn chúng!”
“Rõ!”
Lý Tịnh nhìn chúng tiên, lập tức dẫn thiên binh thiên tướng xuất phát.
Kết quả vừa mới vòng qua bên trái, giọng nói của Diệp Thiên đã vang lên.
“Lý Tịnh, ngày tận thế của chúng mày đến rồi!”
Lý Tịnh, chúng tiên với cả thiên binh thiên tướng lập tức dừng lại.
Đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không và đại quân đông nghìn nghịt xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ha ha!”
Lý Tịnh cười nói: “Mày lầm rồi, là ngày tận thế của đám ô hợp chúng mày mới đúng, bổn soái đang đem quân đến tìm chúng mày đây, không ngờ chúng mày lại chủ động dâng đến trước của, vậy thì đừng trách bổn soái không khách khí!”
Nói xong, ông hạ lệnh: “Toàn quân đâu, tấn công bọn chúng cho bổn soái!”
Cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng hạ lệnh: “Đại quân không cần phải giữ thực lực nữa, dùng hỏa lực mạnh nhất giúp bổn soái nhiệt liệt chào đó bọn chúng, để bọn chúng nếm thử lợi hại của chúng ta!”
Lời nói vừa dứt.
Hai bên lập tức khai hỏa.
Lập tức hỏa lực của thiên binh thiên tướng va chạm với hỏa lực của đại quân Diệp Thiên. Chỉ thấy được hỏa lực bên Diệp Thiên còn mạnh hơn hỏa lực của thiên binh thiên tướng một chút, sau khi đánh tan hỏa lực của thiên binh thiên tướng, một phần hỏa lực rơi xuống đám thiên binh thiên tướng, giết chết khoảng một trăm triệu thiên binh thiên tướng trong một đợt,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!