Sau khi hơn mười ngàn thủ lĩnh bộ lạc rời đi, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu hơn hai ngàn tỷ đại quân, tiến vào thời kỳ huấn luyện oanh oanh liệt liệt lớn.
Trừ cái đó ra.
Mỗi một thủ lĩnh của bộ lạc đều phái người dẫn đầu dân chúng mài cọc đá, bố trí pháp trận giả.
Diệp Thiên tin rằng, sau khi có Câu Trần Đại Đế bị nhốt pháp trận, bây giờ đại quân và các thần tiên của Thiên Đình nhìn thấy trên mặt đất có cắm cọc đá chắc chắn sẽ sợ ném chuột vỡ bình, hoặc là tiến hành nghiên cứu sau đó phá trận, hoặc là đi đường vòng.
Nhiều bộ lạc hành động như vậy, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu cắm đầy cọc đá, một khi đại quân Thiên Đình, chắc chắn sẽ không làm gì được.
Chỉ cần có thể trì hoãn bọn họ trong thời gian nửa tháng, toàn bộ hơn hai ngàn tỷ đại quân của Nam Chiêm Bộ Châu đều đã trang bị quyển binh trận thứ hai, đến lúc đó thiên binh thiên tướng cũng đừng mơ có thể đặt chân vào Nam Chiêm Bộ Châu.
Chỉ cần tiến vào, nhất định có thể đánh cho bọn họ tơi bời tan tác!
Đương nhiên.
Diệp Thiên cũng không nhàn rỗi.
Dù sao pháp trận giả ngay từ đầu sẽ khiến người khác sợ hãi, một khi nghiên cứu nhiều pháp trận, phát hiện đó đều là giả, không có một pháp trận thật nào, bởi vì như vậy thiên binh thiên tướng sẽ không kiêng kị gì nữa, người đứng đầu sẽ đi thẳng thẳng vào phá trận cứu Câu Trần Đại Đế.
Cho nên, Diệp Thiên phải bố trí một ít pháp trận thật, chỉ có có thật có giả, mới có thể trì hoãn việc tiến công của đại quân Thiên Đình.
Bởi vì số lượng thiên binh thiên tướng có hạn, toàn bộ Thiên Đình chỉ có hơn ngàn tỷ thiên binh thiên tướng, thiên binh thiên tướng do Ngọc Đế trực tiếp quản lý có hơn năm mươi ngàn người, Tứ Ngự mỗi người có hai ngàn tỉ thiên binh thiên tướng, những phương cương đại lại khác cộng lại, tổng cộng có khoảng mười lăm nghìn tỷ đại quân.
Từ trong mười lăm ngàn tỷ đại quân tập hợp mười ngàn tỷ đại quân, đây là đã là một công trình tương đối lớn, phải đi khắp nơi để điều binh.
Đợi khi điều động đủ mười ngàn tỷ đại quân, đã là chuyện của hai ngày sau đó.
Hôm đó.
Mười ngàn tỷ đại quân tề tụ trên không của thành Trường An, che chắn toàn bộ thành Trường An giống như đêm tối.
Không lâu sau.
Thái Ất Chân Nhân cưỡi thú cưỡi Cửu Linh Nguyên Thánh, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cưỡi một con mãnh hổ, hai vị chân nhân đều mang theo hai tên đệ tử, đi đến hàng đầu tiên của đại quân.
Thấy vậy, bách tính thành Trường An sôi trào.
"Trời ơi, đây cũng phải tới mười ngàn tỷ đại quân đúng không?"
"Toàn bộ Thiên Đình chỉ có mười lăm ngàn tỷ đại quân, điều động mười ngàn tỷ đi đối phó đám người Diệp Thiên, đây quả thực là không từ bất cứ giá nào, muốn diệt sạch đám người Diệp Thiên!"
"Mấu chốt là Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân đều ra tay, hai vị này đều là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ai cũng đạo pháp thông thiên, do hai người bọn họ dẫn đầu mười ngàn tỷ thiên binh thiên tướng xuất chinh, có thể rửa nỗi nhục trước đó, bắt Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm về quy án!"
"..."
Trong không khí tràn ngập các âm thanh nghị luận.
"Ha ha ha!"
Lý Ngao và Dương Phong vui mừng như điên.
"Thái Ất Chân Nhân sư phụ của cha tôi, còn có Ngọc Đỉnh Chân Nhân sư phụ của cha Dương Phong, hai vị cao thủ Thái Thượng Kính xuất mã, lại thêm hai phần ba thiên binh thiên tướng của Thiên Đình, lần này chắc chắn có thể đánh Nam Chiêm Bộ Châu thua tơi bời tan tác, bắt ba kẻ phạm tội Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không về quy án, lăng trì xử tử!"
Lý Ngao lời thề son sắt nói.
"Không sai!"
Dương Phong ngạo nghễ nói: "Thái Ất Chân Nhân Thái Thượng kính cấp bảy, Ngọc Đỉnh Chân Nhân Thái Thượng Kính cấp sáu, nếu như phá đại trận kia, cứu Câu Trần Đại Đế ra, có thêm một Câu Trần Đại Đế cao thủ Thái Thượng Kính cấp tám này, lại cộng thêm mười ngàn tỷ đại quân, chỉ cần cẩn thận một chút, không để rơi vào cái bẫy do tên cẩu tặc Diệp Thiên tên cẩu tặc kia bày ra, nhất định có thể đánh bại quân đồng minh của Nam Chiêm Bộ Châu, khiến ba tên kia phải đền tội."
"Có lý!"
Bọn người Trần Hạo, Lý Tiêu gật đầu.
"Đúng rồi Dương Phong."
Lý Tiêu hỏi: "Nếu như Văn Tuyết Tâm bị bắt trở về, anh còn cưới cô ta không?"
"Cưới cái rắm!"
Dương Phong thở hồng hộc nói: "Hại cha ta bị nhốt trong pháp trận, không rõ sống chết, nếu như tiện nhân này bị bắt về, khóc lóc cầu tôi cưới cô ta tôi không những sẽ không cười cô ta, mà còn cho cô ta mấy bạt tai, để cô ta biết Dương Phong tôi không phải người cô ta có thể trèo cao nổi!"
"Vậy thì đúng rồi."
Lý Ngao cười nói: "Không cưới nàng thì tốt, tiện nhân đó và Diệp Thiên bỏ trốn, hại cha tôi và cha anh đánh nhiều trận như vậy, mặt mũi đều mất hết, nếu anh cười cô ta, tôi sẽ không đồng ý đâu!"
Bọn họ anh một câu tôi một câu nói.
Đúng lúc này, thành Trường An sôi trào.
"Nhìn kìa! Ngọc Đế tới rồi!"
Ngay sau đó.
Bách tính toàn thành nhao nhao quỳ xuống lạy.
'Bái kiến Ngọc Hoàng đại đế!"
Ngọc Đế ngồi trên long liễn, đỉnh đầu có lọng che, kim thân chín trượng lấp lóe ánh sáng chói mắt, thản nhiên nói một tiếng: "Đứng lên hết đi."
"Cảm ơn Ngọc Hoàng đại đế!"
Dân chúng toàn thành, tướng sĩ toàn quân, dồn dập đứng lên..
Lúc này, Ngọc Hoàng Đại Đế từ trên long liễn đi ra, đi đến trước mặt Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân trước mặt, lời nói thành khẩn: "Hai vị chân nhân, đều đã từng tham gia trận chiến Phong Thần, từng phá vô số đại trận, lòng tin đối với phương diện phá trận này trẫm tin các ngươi một trăm phần trăm."
"Chỉ là tên Diệp Thiên kia quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo trá, đại quân Thiên Đình ta nhiều lần đi bắt hắn liên tiếp đánh thua, vì thế lòng trẫm không yên, sợ lại thua tiếp, ngày đó, Thiên Đình sẽ không thể phái đi vây quét nữa."
"Cho nên, mong rằng hai vị chân nhân giúp trẫm xem xét, nếu như phát hiện gì đó kỳ lạ, cảm thấy có mai phục, nhất định phải nhắc nhở đại quân không được vào bẫy, giúp đỡ đại quân vượt mọi chông gai, bắt ba người Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không về quy án, thuận tiện hốt gọn một mẻ nghịch tặc của Nam Chiêm Bộ Châu."
"Trẫm xin nhờ hai vị chân nhân!"
Nói đến đây, Ngọc Đế ôm quyền.
Hai vị chân nhân vội vàng ôm quyền khom người nói: "Xin Ngọc Đế yên tâm, hai ta chắc chắn sẽ cứu Câu Trần Đại Đế, Dương Tiễn, Na Tra ra, giúp đỡ bọn họ chiến đấu với quân địch, sẽ thật cẩn thận, giúp đỡ đại quân đánh một trận thắng lớn, tỏ rõ quyền uy của Thiên Đình!"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ngọc Đế vui mừng cười gật gật đầu.
"Đúng rồi, Ngọc Đế."
Thái Ất Chân Nhân nói khẽ: "Na Tra, Dương Tiễn sơ ý chủ quan, hại Câu Trần Đại Đế đánh thua, thật sự là tội không thể tha, nhưng mà vừa rồi Ngọc Đế cũng đã nói, quân địch âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, cho dù Na Tra Dương Tiễn lúc ấy không ở đó, Câu Trần Đại Đế có lẽ cũng sẽ đánh thua trong cái bẫy đó."
"Cho nên hạ tiên hi vọng Ngọc Đế có thể miễn tội cho Na Tra Dương Tiễn hai người bọn họ, hạ tiên và Ngọc Đỉnh Chân Nhân chắc chắn sẽ dạy dỗ hai người bọn họ một trận ra trò, dạy hai người bọn họ sau này đánh nhau với quân địch không được sơ ý chủ quan, mong rằng Ngọc Đế đồng ý."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chắp tay nói: "Mong Ngọc Đế đồng ý!"
"Ha ha!"
Ngọc Đế cười nói: "Dương Tiễn là cháu trai của trẫm, Na Tra là con rể của trẫm, dù trẫm tức giận, nhưng có thể làm gì bọn họ được, cũng không thể giết hai người bọn họ đúng không?"
"Cho nên hai vị chân nhân yên tâm, trẫm sẽ không truy cứu tội của hai người bọn họ, hi vọng hai vị chân nhân có thể chuyển lời cho hai người bọn họ muốn lấy công chuộc tội, thì ở trên chiến trường giết nhiều quân địch, lấy đó an ủi vong linh của trăm tỷ đại quân.
"Dạ, Ngọc Đế!"
Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân vui mừng nói.
Ngọc Đế cười cười, nói thầm trong lòng: "Thái Ất Chân Nhân bao che cho con quả nhiên danh bất hư truyền!"
Sau đó, ông ta hô: "Thiên binh uy" vũ!"
"Ngọc Đế uy vũ!"
"Thiên binh nhất định sẽ thắng!"
"Nhất định sẽ thắng!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!