Lúc đại quân xuất ra một kích kia, toàn bộ thành Trường An đều sôi trào.
"Ba mươi triệu quân xuất chinh, còn có năm vị thái thượng kính cao thủ, mấy nghìn Đại La Kim Tiên, một trận chiến này nếu vẫn còn đánh nữa thì mất không chỉ mặt mũi của vị chủ soái Câu Trần đại đế mà còn là mặt mũi của Thiên Đình!"
"Đúng vậy, đi ra nhiều quân như vậy, cho dù đẩy thẳng một đường cũng đủ để đẩy phẳng toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu thành đất bằng, trận chiến này vẫn còn chưa phân thắng bại mà, nhưng nếu thua thật thì Thiên Đình không còn đủ chỗ đặt chân trong tam giới."
"Không cần suy nghĩ nhiều, trận chiến này chắc chắn phải thắng, toàn bộ binh lực của Nam Chiêm Bộ Châu cộng lại cũng không đủ ba mươi triệu, còn sợ đánh không thắng nổi sao?"
"Vì trận chiến này, Thiên Đình chuẩn bị ròng rã hai năm, nhất định có thể đánh thắng!"
"..."
Cho dù Thiên Đình có thắng, cũng có người lo lắng Thiên Đình sẽ bị đánh bại, các loại bàn tán bắt đầu tràn ngập trên trời Thành Trường An.
"Lý Ngao, anh nói trận chiến này có thể khả năng khải hoàn trở về không?" Ngưu Tiểu Ngọc hỏi.
Trải qua nhiều lần đại bại như vậy, cô ta đã không còn đủ tin tưởng Thiên Đình, sợ hãi sẽ còn thất bại mà về.
"Đó còn cần phải hỏi sao, một trần này phải thắng cho bằng được, nếu không thể thắng nổi vậy tôi sẽ giao đầu này cho cô, nói đùa à, chuẩn bị ròng rã hai năm, tăng binh lực lên gần ba trăm triệu đại quân. Chỗ nào còn có thể đánh không thắng bọn người Diêp Thiên."
Lòng tự tin của Lý Ngao tràn đầy nói.
"Đúng!" Dương Phong nói tiếp:
"Nhất định có thể thắng, cho dù số lượng Nam Chiêm Bộ Châu có tận băm trăm triệu đại quân thì dưới tình huống ngang bằng về thế lực như vậy, bên Thiên Đình của chúng ta còn có năm vị cao thủ cấp thái thượng cảnh, không sợ đánh không lại bọn họ.
"Có đạo lý."
Trần Hạo và bọn người Lý Tiêu đều rối rít gật đầu.
Dù sao, lần này số lượng quân đi nhiều như vậy.
Bọn họ cũng đều biết, Nam Chiêm Bộ Châu có đại quân cộng lại cũng gần hai trăm triệu quân, cho dù trong khoảng thời gian ngắn này bọn họ có tiến hành chiêu binh thì đại quân ở Nam Chiêm Bộ Châu cũng tăng lên nhiều nhất là ba trăm triệu quân thôi.
Bởi vì nhân khẩu ở Nam Chiêm Bộ Châu là ít người nhất trong số bốn châu bộ lớn, Nam Chiêm Bộ Châu là bộ lạc có nhiều đảo, hàng năm đều đả chiến không ngừng. Cho dù tuyển thêm binh thì cũng chỉ toàn là binh tầm thường, thực lực sẽ không mạnh, kiểu đại quân huấn luyện ra thì chiến lực cũng sẽ không cao.
Mà ba trăm triệu đại quân của Thiên Đình, từ tam đại châu bộ được thu dọn tới thì đều là những tu sĩ cấp cao, tu vi thấp Thiên Đình còn không muốn.
Có thể nói, số lượng ba trăm triệu đại quân này chính là tinh nhuệ trong số những tinh nhuệ, huấn luyện ra lực lượng chiến đấu cũng không phải những thứ quân rác rưởi Nam Chiêm Bộ Châu kia có thể so sánh.
Huống chi Thiên Đình còn có năm vị thái thượng cao thủ, mà toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, còn có các cao thủ thái thượng kính nên lấy cái gì đòi so với Thiên Đình được chứ?
Cho nên, bọn họ đều cho rằng, trận chiến này sẽ thắng, tuyệt đối sẽ không thể đánh bại!
Dù sao hai năm chuẩn bị không phải chuẩn bị chuẩn bị phí!
Đương nhiên!
Bọn họ cũng không biết Ngọc Đế còn lén ban Tử Kim Hồ Lô cho Câu Trần Đại Đế, nếu biết như vậy thì cũng không cần nói nữa. Càng tin tưởng vào chiến thắng này!
Bởi vì Tử Kim Hồ Lô là pháp bảo của Thái thượng lão quân, mà Thái Thượng Lão quân là người được công nhận mạnh nhất ở Thiên Gioi, ông ta chế tạo ra pháp bảo cũng cực kỳ khủng bố. Một khi bọn người Diệp Thiên bị thu vào Tử Kim Hồ Lô thì đừng mơ có thể trốn ra bên ngoài.
Lúc này ở Thần Tiêu Ngọc Phủ.
"Ba, lần này Thiên Đình điều động ra tận ba trăm triệu đại quân, bọn người Tuyết Tâm có gặp nguy hiểm không vậy!"
Sắc mặt ba của Văn Tuyết Tâm lập tức nghiêm mặt nói.
Văn Trọng thở phì phò nói: "Thật sự là không chịu yên mà, không đưa Diệp Thiên và Tuyết Tâm vào chỗ chết thì không được, sao mắt mũi Ngọc Đế lại nhỏ hẹp như vậy, không thể chiêu hàn Diệp Thiên để hắn đầu phục cho Thiên Đình hay sao, cứ phải đuổi tận giết tuyệt như thế?"
Ông ta vô cùng phẫn nộ.
Nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
"Không được, ba không thể ở lại chỗ này nữa, ba phải đi tìm sư phụ, hỏi chút xem thái độ của sư tố là thế nào mới được."
Trong lòng Văn Trọng nóng như lửa đốt.
Dù sao việc xuất động ba mươi trăm triệu đại quân, ông ta cho rằng trận chiến này với bọn người Diệp thiên mà nói chính là tai họa ngập đầu!
Kết quả là, lúc ông ta cưỡi theo Hoắc Kỳ Lân tới Thần Tiêu Ngọc phủ.
"Lôi Tôn, ông đang muốn đi đâu vậy?"
Văn Trọng vừa vào tới Thần Tiêu Ngọc Phủ, đã bị một vị thần tiên cản đường đi lại.
"Bản tôn có chút chuyện muốn bái kiến sư phụ, còn muốn bẩm báo với ông nữa sao?"
Văn Trọng tức giận nói.
Vị thần tiên kia cười nói: "Ngọc Đế có chỉ, sau khi đại quân xuất chinh. Lôi Tôn không thể tùy tiện ra khỏi phủ để tránh việc đánh bại Thiên Đình thì Lôi Tôn sẽ bị người nghi ngờ, Ngọc Đế làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho Lôi Tôn, vì để người khác không thể bàn tán về Lôi Tôn."
Văn Trọng vô cùng im lặng: "Bản tôn còn chưa phạm pháp đâu, định giám thị bản tôn như phạm nhân sao, ông đi hỏi Ngọc Đế một chút. Kiểu này thích hợp sao?"
"Chẳng lẽ bản tôn đi gặp sư tôn của mình cũng không được nữa sao?"
Văn Trọng nói xong thì lập tức phất tay áo quất bay vị thần tiên kia, đi tìm sư phụ của ông ta là Kim Linh Thánh Mẫu.
Không bao lâu sao, ông ta đã tới động phủ của Kim Linh Thánh Mẫu.
"Văn Trọng! Con bị Ngọc Đế phái người theo giám thị sao có thể chạy tới chỗ này của sư phụ vậy?"
Kim Linh Thánh Mẫu hỏi.
Kim Linh Thánh Mẫu chính là học trò giỏi của Thông Thiên giáo chủ, là nữ tiên đứng đầu, pháp lực vô biên, những nữ tiên cùng thế hệ với bà hoàn toàn không có được năng lực như bà, có thể nhìn rõ.
Đương nhiên, cái gọi là nhìn rõ đó chỉ có thể là nhìn được một chút việc cỏn con mà thôi.
Như việc thay đổi tình hình trận chiến trong lúc này mà nói thì không có cách nào được rồi, cho dù là Thái Thượng Lão Quân cũng nhìn không ra được Câu Trần đại đế sẽ thắng hay thua.
"Sư tôn. Trong lòng đệ tử muôn vàng khổ sở, Ngọc Đế không phải đuổi tận giết tuyệt Diệp Thiên và Tuyết Tâm thì không được, bây giờ con của Tuyết Tâm cũng chỉ một tuổi, nếu trận chiến này Diệp Thiên đánh bại thì Tuyêt Kỳ và con của con bé cũng không chịu xử tử của Thiên Đình. Cho nên đệ tử chỉ đành tố khổ với sư tôn, không biết sư tôn có thể biết được ý của sư tổ đối với việc này là thế nào không?"
Văn Trọng khổ não, nhăn mi nói.
Kim Linh Thánh Mẫu nói: "Địa vị của sư tôn hiển hách, con chỉ là cháu nhỏ của sư tôn, cháu gái Tuyết Tâm của con càng có bối phận chênh lệch thật lớn, thái độ của sư tôn với việc này là chẳng hề quan tâm."
"Dù sao phong thần một trận chiến này, bên này của sư tôn có bại đi nữa, dù có thể hợp lại với sư bá Nguyên Thủy và Thái Thượng làm thành Tam Thanh, tọa trấn Thiên Đình nhưng sư tôn lại có phân lượng kém xa sư bá Nguyên Thủy và Thái Thượng sư bá, mà Ngọc Đế lại được sự ủng hộ của hai người họ. Cho dù sư tôn ra mặt, Ngọc Đế cũng sẽ không cho nhiều mặt mũi, thay đổi cũng không được cục diện này.
"Chỉ là con cũng không cần lo lắng quá, Diệp Thiên chồng của Tuyết Tâm có quan hệ không nhỏ với Trấn Nguyên đại tiên, mà Trấn Nguyên đại tiên lại có quan hệ rất tốt với sư tôn, chỉ có thể cầu ông ấy thì sư tôn mới ra mặt, còn sư phụ thì chả thể làm gì được rồi. Cho nên con có thể yên tâm, Trấn Nguyên đại tiên cầm địa thư trong tay thì mọi thứ cũng đã nằm gọn trong tay của ông ấy, không cần con phải lo lắng nhiều."
"Trở về đi, miễn cho Ngọc Đế lại phái người tới giám thị luôn sư phụ."
Nghe Kim Linh Thánh Mẫu nói một hồi như vậy, Văn Trọng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lập tức cưỡi Hắc Kỳ Lân rời đi.
Lúc này ở Ngũ Trang quán.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!